Vân Thanh Nhược còn chưa kịp đáp lời thì một giọng ngọt ngào chen vào: “Anh Lăng Nhạc~”
Rồi một cô gái xinh đẹp chạy tới, tự nhiên khoác tay Mặc Lăng Nhạc.
Cô trang điểm tinh xảo, mặc áo len rộng màu xanh nhạt phối với váy chữ A màu đen. Chiều cao trung bình, đứng cạnh Mặc Lăng Nhạc cao lớn càng toát lên vẻ nhỏ nhắn đáng yêu.
Cô nghiêng đầu nhìn cốc giữ nhiệt của Mặc Lăng Nhạc, tự nhiên lấy mở ra ngửi rồi nói: “Anh Lăng Nhạc, cái này không phải là canh tuyết nhĩ táo đỏ mẹ anh đặc biệt nấu cho em sao? Em còn vừa bảo hôm nay không muốn uống, không biết làm sao thì tốt, hoá ra là đem chia sẻ với bạn học, cũng tốt mà, không bị lãng phí.”
Mặc Lăng Nhạc nhíu mày, giọng hơi bực: “Hoa Tân Nhu, em nói bậy gì đó? Đây là anh nhờ dì nấu riêng!” Rồi Mặc Lăng Nhạc quay sang giải thích với Vân Thanh Nhược: “Chúng tôi là hàng xóm, bố mẹ hai nhà là bạn lâu năm, cho nên…”
“Học trưởng”, Vân Thanh Nhược lộ ra biểu cảm hơi kỳ lạ. “Những chuyện đó chẳng liên quan gì đến tôi”. Rồi cô hơi áy náy nói thêm: “Tôi không hay tò mò, cũng không thích hóng chuyện.”
Sắc mặt Mặc Lăng Nhạc khựng lại, còn Hoa Tân Nhu thì tái đi. Cô quay sang đánh giá Vân Thanh Nhược từ trên xuống dưới nói: “Thì ra cô là hoa khôi khoa vi điện tử, đúng là có vốn liếng”. Giọng đầy vẻ khinh miệt
Từ ‘vốn liếng’ này rõ ràng không phải lời khen.
Hùng Điềm Điềm bên cạnh mỉm cười: “Không phải hoa khôi khoa đâu nhé, là hoa khôi toàn trường đấy, mới vừa được bầu chọn. Phải nói là cái gọi là vốn liếng của Nhược Nhược nhà chúng tôi, không phải ai cũng có được đâu.” Nói rồi, ánh mắt cô cố ý đảo qua phần ngực của Hoa Tân Nhu.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT