Cái tên này có chút nghe quen quen, nhưng nhất thời cô không nhớ nổi là ai. Nhưng dù là ai đã khiến Triệu Như Yến, cái tên thích gây chuyện này phải vội vã đến tìm thì chắc chắn chắc chắn có liên quan đến cô hoặc ít nhất rất có thể là nhân vật chủ chốt khiến cô mất mặt…
Sau khi ra ngoài, Triệu Như Yến phấn khích như sắp được xem một vở kịch lớn, thô bạo ấn cô lên chiếc xe thể thao mui trần màu đỏ chói, phóng như bay một đường đến hội sở* Thanh Vận ở phía nam thành phố.
Trong xe, Vân Thanh Nhược ho đến long trời lở đất, như thể phổi sắp nổ tung. Vì muốn nhận lấy ánh mắt ngưỡng mộ của người qua đường mà đại tiểu thư nhà họ Triệu cứ để xe mở mui chạy suốt đoạn đường. Vân Thanh Nhược bị uống một ngụm lớn không khí lạnh, thành công kích thích cơn ho đang tiềm ẩn bùng phát.
“Đến rồi, đến rồi!”
“Không hổ là Triệu đại tiểu thư, thật sự kéo được người đến!”
“Đây chính là tam thái thái nhà họ Hàn sao?”
“Trông kín đáo quá nhỉ? Như Yến, cậu kéo người ra từ lớp học à?”
“Như Yến cũng thật là, Hôm nay, ít nhất cũng phải để cô ấy ăn mặc chỉnh tề rồi mới gọi cô ấy đến chứ."
“Nhìn kỹ thì cũng xinh đấy chứ. Hàn tam thiếu không thích thế này, vậy Nguyễn Ninh Tuyết phải đẹp thế nào?”
“……”
Có lẽ cảm giác hư vinh đã được thỏa mãn, Vân Thanh Nhược lại trông vô cùng chật vật, nên tâm trạng Triệu Như Yến cũng bình ổn hơn, cười khẩy châm chọc: “Có lẽ Hàn tam thiếu không thích kiểu mọt sách này.” Sau khi chào hỏi xã giao với đám bạn bè ăn không ngồi rồi xong, lại cùng nhau ra ngoài xem náo nhiệt, kéo Vân Thanh Nhược vào sảnh lớn tầng một của hội sở, líu ra líu ríu trao đổi tin đồn.
Từ những lời đàm tiếu xung quanh bọn họ, Vân Thanh Nhược cuối cùng cũng nhớ ra Nguyễn Ninh Tuyết là ai, mối tình đầu nổi tiếng của Hàn tam thiếu.
Nghe nói khi hai người yêu nhau, Hàn Tử Yến bị ép cưới Vân Thanh Nhược, còn Nguyễn Ninh Tuyết thì ra nước ngoài. Sau đó, tính tình Hàn Tử Yến ngày càng lạnh lùng, hành động cũng ngày càng hung ác, tàn nhẫn.
Tuy nhiều người chưa từng gặp Nguyễn Ninh Tuyết, nhưng cô lại rất nổi tiếng trong giới. Suy cho cùng, trong giới hào môn, nơi mà mười người đàn ông thì chín người không chung thủy, cô có thể khiến cho người nắm đầu nhà họ Hàn quyền thế rất mạnh trong giới, đã kết hôn rồi vẫn giữ mình trong sạch, chỉ riêng chiêu trò độc đáo này thôi cũng đủ khiến thiên hạ bàn tán không thôi.
Chưa kể, Hàn Tử Yến nổi tiếng là lạnh lùng, lãnh đạm, chẳng mấy khi đối xử tử tế với phụ nữ. Mà Nguyễn Ninh Tuyết lại là người duy nhất được anh đối xử dịu dàng, tất nhiên khiến người ta tò mò.
Vì vậy hôm nay đến xem chuyện vui cũng rất đông. Tầng một của hội sở bình thường vốn vắng vẻ nhưng hôm nay đã chật kín người. Triệu Như Yến bọn họ cũng không có chỗ ngồi tốt, đành phải ngồi ở góc sảnh, liên tục ngóng ra cửa.
“……”
“Bọn họ bao lâu nữa mới đến?”
“Chắc sắp đến rồi. Như Yến bảo bốn mươi phút trước đã đón người từ sân bay rồi từ đó qua đây.”
“Lát nữa chúng ta sẽ được gặp người phụ nữ trong truyền thuyết!”
“Cậu nói xem lúc Nguyễn Ninh Tuyết gặp tam thái thái sẽ thế nào?”. Ngữ điệu đầy vẻ hả hê, cười trên nỗi đau của người khác, như thể Vân Thanh Nhược mới là tiểu tam.
“Tớ ngược lại thì tò mò Hàn tam thiếu sẽ đối xử với tam thái thái như nào, có khi nào đuổi người luôn không?”
“……”
Thật lòng mà nói, Vân Thanh Nhược cũng rất tò mò về Nguyễn Ninh Tuyết, nhưng cô không có ý định làm trò cười cho người ta.
Cô luôn đóng vai Hàn thái thái vô hình, chỉ là để chuẩn bị cho việc rời đi. Thời điểm này cô không muốn mâu thuẫn với Hàn tam thiếu, cũng không tính làm cho người yêu bảo bối của anh có một chút mảy may nào không vui.
Vân Thanh Nhược dần ngừng ho, nhẫn nhịn cơn ngứa cổ, nói với Triệu Như Yến: “Cho tôi một cốc nước ấm.”
Xung quanh yên lặng trong chốc lát, có lẽ không ngờ cô lại to gan đến mức sai khiến đám thiên kim tiểu thư chân chính này. Phản ứng đầu tiên là sững sờ, sau đó là hàng loạt tiếng cười giễu cợt.
“Không hổ là tam thái thái nhà họ Hàn, đúng là có phong thái.”
"Thật biết cách ra lệnh cho người khác. Hàn tam thiếu sắp xếp bao nhiêu người phục vụ cho cô rồi?”
Triệu Như Yến vẻ mặt đầy châm biếm, tùy ý đẩy cốc cà phê tới bên tay cô rồi nói: “Uống tạm đi, Một lát nữa sẽ ổn thôi.”
Vân Thanh Nhược khẽ nhếch môi cười. Nhưng cơn ho đâu phải thứ có thể nhịn được?
Cô đột nhiên ho dữ dội, toàn thân gập lại như không khống chế được, hai tay vô thức lướt qua bàn, làm mấy tách cà phê đổ tung tóe.
“Á!”
“Cô!”
“Váy của tôi!”
“……”
Một trận hỗn loạn nổ ra.
——— BẢN EDIT CỦA CH₄ CH₄ ———
———————————————
* [会所]: Hội sở, Câu lạc bộ. Ở đây nói đến nơi cung cấp dịch vụ chất lượng cao cho một nhóm người trong giới thượng lưu, nên mình để là hội sở nghe cho nó sang.