Triệu Như Yến dù sao cũng là danh viện* trong giới, lại bị bẽ mặt trước mặt bao người, chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng nhưng không dám cãi lời, lập tức khom lưng cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi, là tôi suy nghĩ không chu đáo, bọn tôi sẽ đi ngay.”
Triệu Như Yến còn như vậy, những người khác càng không dám hé răng, cầm lấy túi xách rồi cẩn thận rời đi.
Hàn Tử Yến quay lại, thấy ánh mắt Vân Thanh Nhược lóe lên tia cười, sát khí trong lòng mới vơi đi đôi chút, giọng nói dịu lại: “Tay em lạnh quá rồi, lên phòng nghỉ đi.”
Vân Thanh Nhược “ồ” một tiếng, đang định đi thì bụng lại “rột rột” hai tiếng. Sắc mặt vừa đỡ hơn của Hàn Tử Yến lập tức đen lại, lần này người im như thóc đổi lại là quản gia và người giúp việc.
“Chưa ăn gì à?” anh hỏi, rồi như nghĩ đến điều gì, anh chẳng cần Vân Thanh Nhược trả lời mà trực tiếp hạ lệnh cho người giúp việc: “Dọn bữa sáng!”
Người giúp việc lập tức chạy đi, dì Vương vô cùng tinh mắt mang tới một chiếc chăn, nhưng khi đến nơi lại do dự không biết nên đưa cho ai.
Hàn Tử Yến trực tiếp nhận lấy, bước đến gần Vân Thanh Nhược.
Vì bài học trước đó, Vân Thanh Nhược chịu đựng không né tránh. Hàn Tử Yến cúi đầu nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp.
Kiếp trước, khi gặp cô, cô đã mạnh mẽ đến mức không cần che giấu bản tính, có thể cười đùa, mắng chửi, muốn làm gì thì làm. Ngược lại là anh, một người đang mắc bệnh nan y, được cô che chở chặt chẽ, chắn mọi tổn thương bên ngoài.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT