Sở Phong vốn nghiêng người dựa vào bàn làm việc, nghe vậy ngồi dậy hỏi: "Cậu nói thế nào mà những vết bầm đó là do sau khi hắn chết mới có?"
Lạc Chu Chu nhất thời nghẹn lời. Khi hắn còn ở trong tộc, tộc trưởng đã kể cho bọn ma cà rồng nhỏ này rất nhiều kiến thức liên quan đến cơ thể và máu. Cho nên khi nhìn thấy những vết bầm đó, hắn liền dựa vào màu sắc và kích thước xuất huyết, chính xác nhận ra thời gian hình thành. Nhưng lai lịch của những kiến thức này, cùng với khả năng phán đoán có thể nói là bản năng ma cà rồng, hắn không thể báo cho Sở Phong.
Sở Phong nhìn Lạc Chu Chu, đang chờ hắn trả lời. Máu người sau khi chết sẽ đông lại, không thể lưu lại vết tích. Những vết bầm trên mấy thi thể này, không ai sẽ nghĩ đến việc hình thành sau khi chết, mà ngầm thừa nhận là do tranh đấu với hung thủ khi còn sống gây ra. Huống chi người đều đã chết, hung thủ chỉ có thể nhanh chóng rời khỏi hiện trường vụ án, làm sao còn có thể làm điều thừa thãi mà lưu lại vết tích.
Nhưng Lạc Chu Chu ngậm chặt miệng, chỉ dùng đôi mắt tròn xoe trừng Sở Phong. Trong lòng đang hối hận, tại sao lại nói thừa câu này.
"Thì, nhìn ra thôi." Trong ánh mắt sắc bén của Sở Phong, Lạc Chu Chu vẫn thua trận. Hắn kiên trì vòng qua bàn làm việc, dùng tay chỉ vào những vết bầm trên hình chiếu, "Anh xem, cái này, cái này, cái này cũng có, đều là sau khi chết mới có."
"Cậu chắc chắn chứ?" Trong giọng nói của Sở Phong mang theo sự nghi ngờ.
Là một ma cà rồng bị con người nghi ngờ, Lạc Chu Chu trong nháy mắt có chút mất hứng. Hắn hơi giận dỗi nói: "Tôi đương nhiên có thể xác định, kiến thức về phương diện này tôi học rất tốt, thường xuyên được tộc trưởng khen ngợi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT