“Tên họ.”
“Lý Cường Sâm.”
“Tuổi?”
“Bốn mươi ba.”
Vệ binh ngẩng đầu liếc nhìn người đàn ông gầy gò, râu ria xồm xoàm trước mặt, rồi đặt tấm thẻ căn cước lên máy quét. Không hỏi thêm gì nữa.
Đèn trên máy nhấp nháy, quét nhận dạng.
Không ai nói gì. Không gian im phăng phắc, tĩnh lặng đến độ nghe được cả tiếng kim rơi. Ánh đèn trắng lạnh lẽo của trạm gác hắt xuống, chỉ chiếu lên hai cái bóng đứng lặng lẽ.
Từ xa trong bóng đêm, lờ mờ hiện lên vài tòa nhà – chính là khu biệt thự Enesia, như một ốc đảo nhô lên giữa vùng đất rộng lớn.
Lúc này, tim của Lạc Chu Chu đập loạn xạ, cứ như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Nhưng cậu vẫn cố giữ gương mặt bình tĩnh.
May mà toàn bộ mặt đều được che bằng lớp râu giả, nếu không thì biểu cảm căng thẳng này e là đã lộ hết.
“Lý Cường Sâm, anh muốn vào khu Bayardo?” Vệ binh hỏi, giọng đều đều, lẫn chút mệt mỏi của ca trực đêm.
Tim Lạc Chu Chu bỗng nhen lên một tia hy vọng.
Giờ đã gần nửa đêm, lính gác chắc cũng chỉ mong hết ca sớm, tinh thần cảnh giác hẳn chẳng còn bao nhiêu. Biết đâu chỉ cần trả lời qua loa vài câu, là cậu có thể lách qua được.
“Đúng vậy, tôi đến tìm cô mẫu. Cô ấy phát bệnh đột ngột, tôi phải tới chăm sóc.”
Cậu nói y hệt kịch bản đã chuẩn bị trước, nhưng vì quá căng thẳng, giọng có chút run.
May là vệ binh chỉ nghĩ cậu xúc động vì người thân ốm đau nên không để tâm.
Khu Bayardo hoàn toàn khác với Enesia – nơi Lạc Chu Chu đang đứng. Bayardo là khu dân nghèo, nhà cửa chen chúc như tổ ong, trong khi Enesia toàn biệt thự sân vườn, rộng rãi, yên tĩnh.
Nhưng Bayardo… rất tự do.
Tự do đến mức nào?
Lạc Chu Chu thầm nghĩ, nếu cậu tìm được một phòng nhỏ để trú ẩn, thì tên Lạc Bội – vị tướng quân ấy – sẽ không đời nào tìm được cậu.
Cậu có thể nhảy nhót trên mái nhà trong đêm trăng, len lỏi theo những lối mòn như mạng nhện, đêm đêm lặng lẽ ghé vào chợ đen để mua thứ máu mới tinh thơm nhất.
Từ ngày xuyên tới thế giới kỳ quái này, đã hai tháng cậu chưa được uống máu.
Thân thể gần như sắp quên mất hương vị ngọt ngào và cái cảm giác mềm mượt mát lạnh nơi cổ họng khi máu lướt qua.
Nhưng quan trọng hơn cả: chỉ khi rời khỏi Enesia, cậu mới có thể bắt đầu tìm kiếm một “sơ ủng” phù hợp.
Không tìm được – sẽ chết.
Từ xưa tới nay chưa từng nghe con quỷ hút máu nào chết vì không tìm được sơ ủng. Nhưng nếu có ngoại lệ, thì chắc chắn là cậu.
Chết kiểu gì?
Chắc toàn thân sẽ khô quắt lại như vỏ cây, ghê rợn đến mức ai nhìn cũng muốn tránh xa. Sau đó bị đem đi thiêu, tro bay lả tả theo gió, rơi tọt xuống cống ngầm.
Và người được giao thiêu xác rất có thể sẽ là… Lý quản gia – lão quản sự lầm lì của phủ tướng quân.
Thậm chí cậu còn tưởng tượng được vẻ mặt khổ sở của ông ta khi đẩy cậu vào lò: hai khóe miệng kéo xuống, mặt nhăn như bánh bao thiu.
“Tít ——”
Âm thanh máy quét vang lên báo lỗi, đèn đỏ nhấp nháy liên tục.
Vệ binh cúi đầu nhìn thiết bị. Lạc Chu Chu thì nín thở, căng thẳng đến mức không dám cử động mạnh.
“Lại hỏng nữa à?” Vệ binh lẩm bẩm rồi nhìn về phía cậu.
Lạc Chu Chu vội cúi đầu, kéo vành nón xuống thấp hơn.
Cái thẻ căn cước kia là của một người làm vườn đánh rơi trong bụi hoa. Cậu đã kiểm tra rất kỹ, xung quanh không một ai, rồi mới nhặt.
Vệ binh bắt đầu cảnh giác, ánh mắt sắc lạnh rà soát từ đầu tới chân.
Ánh nhìn dừng lại ở bộ đồng phục lao công quá khổ, trượt xuống ống quần đang xắn lên lộ mắt cá chân.
“Đứng yên.”
Hắn ra lệnh, rồi cầm thẻ quay vào trong trạm để kiểm tra lại lần nữa.
Lạc Chu Chu liếc mắt nhìn cánh cổng nhỏ cách đó chừng mười mét – vừa đủ cho một người chui qua. Có vẻ là cổng phụ cho lính canh sử dụng.
“Tít ——”
Máy lại kêu, lần này âm thanh còn chói tai hơn.
“Làm sao vậy?” Một lính khác hỏi.
“Không biết, quét hai lần đều lỗi…” – người kia nhíu mày, chăm chú nhìn thẻ.
Lạc Chu Chu nhân lúc họ nói chuyện, âm thầm dịch chuyển về phía cổng nhỏ.
Còn cách vài mét, cậu bất ngờ lao lên như tên bắn, vọt thẳng qua khe cổng.
Ngoài cổng, con đường vắng lặng, hai bên là hàng cây cao in bóng lổm ngổm dưới ánh đèn đường.
Lạc Chu Chu chạy thục mạng, chỉ nghe tiếng bước chân của chính mình và tiếng tim đập như trống trận.
Ngay sau đó, tiếng hô và bước chân rượt đuổi vang lên phía sau.
“Có kẻ xâm nhập!”
“Dừng lại! Không dừng sẽ nổ súng!”
Không thể dừng! Đạn không giết được cậu – cơ thể này có thể tự chữa lành. Chạy tiếp! Đừng sợ!
Nhưng thể lực cậu quá yếu, không thể nhảy lên mái nhà hay ẩn thân trên cây như trước. Một lần vấp bậc thang suýt khiến cậu ngã chúi xuống đường.
Từ nhỏ tới lớn, chưa bao giờ cậu chạy trối chết như thế.
Mũ rơi mất, tóc ngắn mềm rũ tung theo gió đêm. Phổi như muốn nổ tung, thái dương đập liên hồi, nhưng cậu vẫn nghiến răng chịu đựng, chạy băng qua hai con phố.
Phía trước bắt đầu xuất hiện các ngã rẽ. Thoát rồi! – cậu nghĩ – chỉ cần vào được ngõ nhỏ là có thể tìm chỗ trốn.
Tiếng rượt đuổi đã xa, nhưng đột nhiên – từ hướng ngược lại – còi báo động vang lên.
“Bang!”
Một phát súng chát chúa xé toạc không gian.
Viên đạn sượt qua, bắn vỡ tảng đá bên cạnh, mảnh vụn bắn tung tóe.
Lạc Chu Chu giật mình, loạng choạng thêm vài bước rồi dừng lại.
Không sao… vẫn sống… vết thương có thể tự lành…
Nhưng chưa kịp bước tiếp—
“Đùng! Đùng! Đùng!”
Ba phát súng bắn liên tiếp, đá dưới chân vỡ tan, như muốn chặn mọi lối thoát.
Cậu không dám nhúc nhích. Chỉ biết ôm đầu ngồi thụp xuống.
Tiếng súng và còi báo động dần dừng lại. Không gian lại yên ắng.
“Cộp, cộp, cộp…”
Tiếng giày vang lên, trầm ổn, nặng nề, từng bước đến gần.
Một đôi giày da đen bóng hiện ra trước mắt – giày quân đội.
Đầu nòng súng lạnh ngắt dí vào đỉnh đầu.
Cậu cứng đờ, cả người lạnh toát.
“Đứng dậy.”
Giọng nói còn lạnh hơn cả súng.
Lạc Chu Chu run rẩy đứng lên. Chân mềm như bún, suýt ngã, phải vịn vào cột đèn bên đường.
“Ngẩng đầu.”
Trước mắt là một người đàn ông cao lớn trong bộ quân phục. Rất giống bộ Lạc Bội từng mặc – nhưng đáng sợ hơn nhiều.
Lạnh lẽo, sắc bén, khí thế ngập trời.
Dưới ánh đèn, không nhìn rõ gương mặt hắn. Lạc Chu Chu không dám ngước nhìn, chỉ dám chăm chú nhìn chiếc cúc áo đồng thau trước ngực hắn.
Tay trái khoanh trước ngực, tay phải thả lỏng, cầm khẩu súng ánh kim lạnh lẽo – chính khẩu súng bắn đá vỡ nát nãy giờ.
Cậu không dám động đậy.
Người đàn ông im lặng quan sát.
Râu giả trên mặt cậu bong gần hết, chỉ còn dính vài mảng.
Giày đã mất từ lúc nào, chân trần dẫm lên ống quần lết xết.
“Tên.”
“…Lạc Chu Chu.” – Không dám nói dối nữa.
“Tuổi?”
“Mười chín.”
“Giới tính.”
“Nam.”
“Phân hoá giới tính.”
“…Nam.”
Người kia lặp lại, giọng vẫn đều đều:
“Phân hoá giới tính.”
Lạc Chu Chu chết sững.
Cái gì gọi là “phân hoá giới tính”? Cậu không hiểu. Nhưng nếu hắn lặp lại – tức là câu trước sai.
Hắn đã phát hiện rồi?
Toàn thân Lạc Chu Chu lạnh toát. Nhưng đây là bí mật tuyệt đối không được để lộ. Tộc trưởng từng nói: “Dù có bị thiêu sống cũng không được khai ra.”
Người đàn ông gõ nhẹ khẩu súng vào đùi – từng tiếng như đánh vào tim cậu.
Cuối cùng, sau khoảng im lặng tưởng như ngưng thở—
“…Methuselah.”
Cậu bật thốt, run rẩy như sắp khóc:
“Tộc trưởng… con xin lỗi… con sợ quá…”
Người kia hơi nhướn mày, khẽ “Ừm?”
Lạc Chu Chu siết chặt tay, nghiến răng nhấn mạnh:
“Giới tính phân hoá của em… là Methuselah.”