Beta: Cá Ướp Muối 🐍

__________________

Hạ Thần Hi nghe xong lời người kia nói, lại bước tới gần căn hộ xảy ra chuyện, ánh mắt dừng lại ở cánh cửa sắt bị phá hỏng, đại khái cũng đoán được đám người này đã mở cửa bằng cách nào.

Cánh tay người trưởng thành đủ dài để thò qua khe cửa, chạm tới khóa bên trong.

Chỉ là, người bình thường chắc chắn không dám liều lĩnh thò tay vào mở cửa như vậy.

Hạ Thần Hi liếc mắt nhìn người kia nhiều lần. Trên mặt hắn ta cũng mang theo sự sợ hãi trước điều chưa biết, nhưng ít nhất còn đang cố gắng giữ bình tĩnh.

Anh cũng như thế.

Anh sợ hãi, bất an. Đặc biệt là khi đã biết trò chơi kia không thể giúp bản thân có năng lực tự bảo vệ, cảm giác bất an càng trở nên rõ rệt.

Đồng thời, trong lòng còn trào dâng một cảm xúc kỳ lạ – một chút hưng phấn không rõ ràng – khi đối diện với nguy cơ tử vong bất cứ lúc nào.

Thứ cảm xúc này khiến đại não và tuyến thượng thận của anh hoạt động vô cùng mạnh mẽ.

Anh hít sâu một hơi.

Có lẽ là nhờ bình thường thường xuyên chơi game kinh dị, từ thể loại giải đố, khám phá đến sinh tồn, anh đều có thể rất nhanh tìm ra cách vượt ải, điều khiển nhân vật sống sót.

Nhưng khác với game, ngoài đời thực không có chức năng “đọc lại” hoặc “hồi sinh”. Một khi phạm sai lầm, hậu quả sẽ là mạng sống thật sự.

Hạ Thần Hi cẩn thận bước vào trong phòng, đưa mắt quan sát xung quanh.

Trên mặt đất, máu tươi tụ lại thành vũng lớn quanh những mảnh thi thể. Cảnh tượng ghê rợn hơn bất kỳ trò chơi kinh dị nào mà anh từng thấy.

Anh chủ động tới gần thi thể. Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi tận mắt chứng kiến cơ thể bị chặt thành nhiều mảnh máu me be bét, kèm theo mùi máu tanh nồng xộc thẳng vào mũi, anh vẫn không thể kìm được cảm giác buồn nôn.

Trong vòng một tháng tới, anh không có ý định ăn bất kỳ thứ gì liên quan đến thịt nữa, thậm chí chỉ nhìn thấy cũng không chịu nổi.

Hạ Thần Hi cố nén cảm giác khó chịu, ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát dấu vết xung quanh những mảnh thi thể.

Quả nhiên — thi thể này cũng giống với cái trong hành lang, đều bị các loại dây thép hoặc vật gì đó giống như dây thép cắt vụn một cách sống sờ sờ.

Liên tưởng đến cái quái vật toàn thân quấn đầy xích sắt kia…

Anh gần như có thể khẳng định: Chính nó là hung thủ thật sự giết chết người trong hành lang.

Trong thời gian ngắn như vậy, nó đã lại ra tay giết người lần nữa.

Hiển nhiên rồi — toàn bộ các hộ dân ở tầng này đều có khả năng trở thành nạn nhân tiếp theo.

Không chỉ mình Hạ Thần Hi nghĩ tới điểm này, những người còn lại đứng ở đây cũng sớm ý thức được điều đó.

Vì vậy, bọn họ mới mạo hiểm bước ra khỏi nhà kiểm tra xem hộ bị tấn công còn ai sống sót hay không.

Rất rõ ràng — tòa chung cư này đã không còn an toàn.

Trong tình cảnh không thể liên lạc với bên ngoài để cầu cứu, bọn họ chỉ còn hai lựa chọn:

Thứ nhất, quay về nhà, cầu mong màn sương đen biến mất, đánh cược rằng mình may mắn không bị con quái vật đó chọn làm mục tiêu tiếp theo.

Thứ hai, rời khỏi chung cư, đến đồn cảnh sát gần đó để tìm nơi trú ẩn. Dù con quái vật kia có lợi hại cỡ nào đi nữa, thì cũng không thể đỡ nổi đạn súng.

Tất nhiên, vẫn còn lựa chọn thứ ba.

Tập hợp tất cả cư dân, liên thủ tiêu diệt con quái vật, tận gốc mối nguy hiểm.

Người đàn ông vừa lên tiếng trước đó thấy Hạ Thần Hi im lặng, có phần sốt ruột nói:

“Cậu còn do dự gì nữa? Nếu cậu cũng bước ra kiểm tra tình hình như bọn tôi, hẳn là đã hiểu con quái vật kia đáng sợ cỡ nào rồi chứ?”

Không ai biết con quái vật đó hiện đang ẩn nấp ở đâu. Chỉ cần đứng trong hành lang thêm một phút, chẳng khác nào đánh cược thêm một phút bị nó phát hiện.

Hạ Thần Hi hoàn hồn lại, nhìn về phía hắn, hỏi:

“Nhưng anh có từng nghĩ, con quái vật đó xuất hiện từ đâu không?”

Mấy người kia nghe vậy đều sững sờ.

Anh chậm rãi nói tiếp:

“Con quái vật đó dễ dàng phá vỡ cửa sắt, cao hai mét mà vẫn có thể chui vào qua ô cửa vòm. Chỉ mất đúng một phút để giết người, phanh thây mà hoàn toàn không phát ra âm thanh giãy giụa hay phản kháng gì. Những điều đó đều chứng tỏ — nó không phải con người, khả năng cực kỳ cao.”

“Với năng lực kỳ dị như vậy, không thể nào nó lại lẫn vào đám người mà không bị ai phát hiện.”

“Cho nên, chỉ còn lại một khả năng—”

“Con quái vật này, rất có thể có liên quan đến màn sương đen.”

Hạ Thần Hi thà rằng ở lại nơi này đối mặt với con quái vật, cũng không muốn chui vào màn sương đen để đối đầu với những mối nguy không biết hình thù.

Mặc dù streamer kia trước đó bước vào sương đen mà không xảy ra chuyện gì.

Nhưng anh — không dám đánh cược khả năng mong manh đó.

Người đàn ông kia chần chừ hỏi:

“Ý cậu là… con quái vật đó có liên quan đến màn sương đen?”

Hạ Thần Hi không gật đầu cũng không lắc đầu:

“Chỉ là suy đoán cá nhân của tôi, tôi cũng không biết chắc.”

Người kia trầm ngâm một lúc lâu, rồi nói:

“Có lẽ cậu nói đúng. Nhưng dù có ở lại, chúng ta cũng không có năng lực phản kích con quái vật đó... trừ khi tập hợp tất cả cư dân…”

Nói đến đây, trên mặt hắn vẫn lộ vẻ không mấy tự tin với kế hoạch này.

Dù có gọi ra bảy tám người đàn ông khỏe mạnh, thì đối mặt với thứ sinh vật kinh khủng kia… cũng chưa chắc đã đủ sức chống đỡ.

“Dù sao thì… cũng phải thử một lần.” — Hạ Thần Hi nói.

Gã đàn ông kia giằng co nội tâm một lúc, cuối cùng cắn răng gật đầu:

“Chỉ có thể làm vậy thôi.”

Hắn quay đầu nhìn về phía những người khác:

“Còn các người thì sao?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play