Chương Vận Nghi: “……”
Cô dở khóc dở cười, có ý trêu chọc: “Không đâu, ba mẹ em tan làm về chỉ muốn nằm lười ở nhà thôi.”
Trần Khoát nghe vậy mới yên tâm, xung quanh lúc này cũng không có ai, ánh sáng lờ mờ, anh đưa tay ôm cô vào lòng, ôm rất chặt, cảm thấy thỏa mãn mà dụi dụi vào tóc cô.
“Nhưng mà ông bà nội em hay đến lắm đó.”
Sáng sớm đến luyện kiếm.
Chương Vận Nghi còn có thể cảm nhận được rõ ràng, sau khi cô nói câu đó, thân thể anh cứng đờ lại.
Anh chậm rãi buông cô ra, bất đắc dĩ: “Em có thể đừng làm anh sợ được không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT