May mà Chương Vận Nghi có chút phòng bị, lập tức đưa tay chắn cánh tay anh, “Đã nói là để tớ mời!”
Chỉ là một gói bánh quy thôi mà, mấy đồng bạc chứ bao nhiêu.
Trần Khoát đành rút tay lại, đáp: “Quên mất.”
Ra khỏi siêu thị, cô đưa bánh quy cho anh, còn mình chỉ cầm chai nước, hai người cùng đi về phía khu dạy học. Chương Vận Nghi chợt nhớ ra, ngày đầu tiên sau khi trọng sinh cũng là như thế này. Khi ấy, cô nhất quyết muốn làm quen với anh, vắt óc nghĩ ra đề tài trò chuyện, còn anh thì kiệm lời như vàng.
Chớp mắt gần hai tháng, hiện tại bọn họ đã có thể thoải mái trò chuyện.
Cô cúi đầu nhìn chiếc máy ảnh đang chứa đựng ký ức lần này trong tay, không hiểu sao lại cảm thấy, trọng sinh dường như cũng không phải là chuyện quá tệ.
Thầy Triệu không bắt Trần Khoát đóng phí ban cán sự, trực tiếp viết cho Chương Vận Nghi mấy tờ phiếu chi để cô đem ảnh chụp ở đại hội thể thao đi rửa, mỗi người một phần. Phần của cô lại càng không thể thiếu, vì cô muốn mang về nhà, đặt dưới mặt kính bàn làm việc như một vật kỷ niệm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT