Sau khi đặt túi hạt dẻ rang vào ngăn bàn của Trần Khoát, Chương Vận Nghi lại quay về chỗ ngồi, vừa gãi đầu vừa mang vẻ mặt khổ sở làm bài tập. Thời gian trôi qua thực sự quá nhanh, đợi đến khi cô thoát ra khỏi nỗi đau khổ ngắn ngủi ấy, phòng học đã có rất nhiều bạn học đến, xung quanh trở nên ồn ào hơn hẳn.
Cô hơi đói bụng, cầm ví tiền đi đến nhà ăn tìm gì đó lót dạ.
Hôm nay ở nhà đã ăn quá ngon rồi, buổi tối coi như ăn thanh đạm để dưỡng sinh, chỉ gọi một bát mì dao cắt chay.
Cô cảm thấy mình và ông chủ quán mì kia thực sự có duyên phận, trên đường quay về phòng học, lại tình cờ gặp Trần Khoát. Dĩ nhiên Trần Khoát sẽ không trốn tránh cô nữa, hai người vẫn giữ khoảng cách phù hợp giữa bạn học để trò chuyện:
“Vừa ăn xong à?”
“Ừm, mì dao cắt ở nhà ăn ngon lắm.” Chương Vận Nghi gật đầu lia lịa, “Còn cậu thì sao? Ăn gì rồi?”
“Ăn ở nhà.”
Hai người nói chuyện rời rạc vài câu, đến khu giảng dạy, một người đi trước một người theo sau bước lên cầu thang.
“Tớ vẫn chưa có thời gian về nhà ăn nữa, bài tập vẫn chưa làm xong.” Chương Vận Nghi cười nhẹ, “Lớp trưởng à, chắc cậu làm xong hết rồi chứ?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT