Chờ đến khi Chương Vận Nghi cuối cùng cũng nghĩ ra một chủ đề để bắt chuyện mà không quá gượng ép.
Ai nghe xong cũng phải khen là quá chuẩn!
“Trần tổng…” Cô nghiêng đầu gọi nhẹ, đợi anh nhìn sang mới dò hỏi, “Anh định bao lì xì bao nhiêu vậy? Nói em nghe được không, để em còn biết đường mà làm theo.”
Thật ra chuyện này, cô cũng không nhất thiết phải giống hệt như anh.
Cô tin lão Triệu là người hiểu chuyện, chắc chắn sẽ không để bụng. Một người là dân văn phòng bình thường, một người là ông chủ, rõ ràng mức độ chi ra không giống nhau, nhưng tấm lòng là như nhau cả thôi.
Trần Khoát có vẻ hơi bất ngờ khi cô hỏi chuyện này, nhưng sau đó lập tức hiểu ra. Bọn họ đi chung đến bệnh viện, nếu bao lì xì lệch nhau nhiều quá, chắc cô sẽ thấy ngại. Nhưng quả thật chuyện này hơi khó xử — trong dự tính của anh, không cần nhiều, nhưng cũng không thể quá ít.
Lão Triệu vốn không thiếu tiền, phẫu thuật cũng được bảo hiểm chi trả, trường học có trợ cấp, con gái còn mua bảo hiểm riêng cho ông, tính ra chẳng tốn đồng nào, ngược lại còn có thể nhận được một khoản bồi hoàn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT