Tần Kiểu, bên kia thế giới, ăn sáng xong thì xách túi lên đường, theo trí nhớ tìm đến trường quay của tổ tiết mục.

Cách một đời thời gian, ký ức của cô vẫn chưa thể hoàn toàn khôi phục. Có những chi tiết mơ hồ đến mức chính bản thân Tần Kiểu cũng không dám chắc đâu là thật, đâu là giả.

Có lẽ do trí nhớ quá rời rạc, khi lên lầu, cô không còn nhớ rõ bản thân phải đi đâu. Dù sao, ở tổ tiết mục này cô cũng chỉ ghi hình được hai kỳ rồi rời đi, thời gian ở lại rất ngắn ngủi.

Đang lúc định tìm người để hỏi cho rõ, lại đúng lúc có người gọi cô lại:

"Kiểu Kiểu, đi một mình à?"

Tần Kiểu quay đầu nhìn, là Tô Nam, một nam diễn viên trong giới không quá nổi bật nhưng tính tình cũng ôn hòa, hai người từng có giao tình kha khá.

"Ừm." Cô thản nhiên đáp.

"Bên tổ của các cậu luyện tập thế nào rồi?"

Tô Nam hỏi: "Ngày mai lên sân khấu rồi, lại còn phát sóng trực tiếp nữa, tôi hồi hộp chết mất."

Tần Kiểu nhẹ giọng: "Phải tin vào bản thân chứ."

Tô Nam trố mắt nhìn cô: "Kiểu Kiểu, từ khi nào cậu trở nên tự tin vậy? Hôm trước còn nói với tôi sợ kỹ thuật diễn không ổn mà?"

"Người ta rồi cũng phải học cách trưởng thành, học cách đối mặt với một vài sự thật."

"Oa... Cậu đi thiền ngộ đạo à? Sao cách nói chuyện cũng thay đổi luôn rồi?" Tô Nam tò mò nhìn cô.

Tần Kiểu liếc hắn một cái, giọng chậm rãi: "Tôi đi độ kiếp."

"Cái gì cơ? Tình kiếp à?"

Tô Nam cười cười, giọng đầy bát quái.

Tần Kiểu môi đỏ khẽ cong, giảo hoạt phun ra hai chữ: "Cậu đoán."

"Còn úp úp mở mở nữa, mau nói cho anh Tô nghe đi nào~"

Hai người cứ vậy vừa đi vừa nói chuyện, câu được câu không mà tán gẫu, trông chẳng khác gì đôi bạn thân lâu năm.

...

Lúc này, Tiêu Trạch đang phê duyệt tấu chương các nơi quan viên gửi lên, bất ngờ bắt gặp hình ảnh trên màn ảnh livestream — Tần Kiểu và một nam nhân lạ mặt đi sát bên nhau.

Người đàn ông kia ăn mặc kiểu kỳ quặc, lại còn dám gọi nàng là "Kiểu Kiểu"?

Mà Tần Kiểu lại không hề thấy có gì sai, ngược lại còn thân thiết sánh vai bước cùng hắn?

Nam nữ chưa kết hôn, đơn độc ở chung một chỗ? Tần Kiểu khi nào lại trở nên không biết giữ lễ nghĩa như vậy?

Tiêu Trạch mặt lạnh như băng, tay cầm bút lông dần siết chặt lại.

... Nhưng thôi, dù sao nàng cũng đã chết, không thể đe dọa đến hắn, mà hắn cũng chẳng còn yêu nàng. Vậy còn phí tâm tư làm gì?

Thế giới kia vốn kỳ quái, có lẽ dân phong phóng túng nên mới xem nhẹ mấy chuyện ấy. Bằng chứng là vừa nãy hắn còn thấy có nam nữ ôm ấp giữa đường, thật đúng là đồi phong bại tục.

Tự dặn lòng đừng quan tâm nữa, hắn điều chỉnh lại tâm trạng, cúi đầu tiếp tục xem tấu chương.

...

Tần Kiểu và Tô Nam rẽ qua một khúc ngoặt, không ngờ lại chạm mặt Vương đạo cùng Bàng Văn Văn.

"Trùng hợp ghê, mấy người cũng tới à! Ủa, Vương đạo, hôm nay đi đứng sao lạ vậy? Bị thương chân à?" Tô Nam quan tâm hỏi, ánh mắt lập tức phát hiện ra dáng đi kỳ quái của đạo diễn.

Vương đạo liếc Tần Kiểu một cái đầy cảnh cáo, rồi hừ lạnh: "Không có gì, bị một con mèo cào thôi."

"Mèo á?"

Tô Nam ngơ ngác: "Vương đạo cũng nuôi mèo hả?"

"Ừ, một con mèo không nghe lời, lần sau mà để tôi bắt được... nhất định cho nó đẹp mặt." Vương đạo âm trầm nói, ánh mắt vẫn gắt gao dán chặt lên mặt Tần Kiểu.

Tần Kiểu vẫn mặt không đổi sắc, như thể không hề nghe ra ý cảnh cáo trong lời nói kia.

Tô Nam hơi giật mình, cảm thấy giọng điệu của Vương đạo có phần tàn nhẫn, liền hòa giải: "Vương đạo đùa vui thật, chỉ là một con mèo thôi mà, có gì phải để bụng chứ? Mèo mà, thường ngày không ai chọc thì nó cũng không chủ động cào người đâu."

Lúc này, Tần Kiểu mới lạnh nhạt tiếp lời: "Đúng đó, cũng không loại trừ có vài người trời sinh đã khiến người khác chướng mắt, gặp ai cũng thích trêu chọc. Loại người này gặp báo ứng... cũng chẳng oan uổng gì."

"Cô có ý gì?" Vương đạo không ngờ nàng dám nói móc hắn ta ngay mặt, tức khắc nổi giận.

Tần Kiểu vô tội nhướng mày: "Tôi đâu có chỉ đích danh ai, Vương đạo phản ứng mạnh như vậy... là tự ngồi vào đúng vị trí à?"

Vương đạo tức đến đỏ mặt tía tai, Bàng Văn Văn bên cạnh lập tức chen lời: "Tần Kiểu, cô âm dương quái khí cái gì vậy? Vương đạo là thầy của chúng ta, cô không biết tôn trọng à?"

Tần Kiểu nghe mà bật cười, đầy khinh thường: "Tôn trọng à? Văn tỷ, cái gọi là "tôn trọng" đó... chính là điều mà Vương đạo đáng kính của chúng ta đã đích thân "dạy" tối qua đấy. Chị cũng ở đó mà, chẳng lẽ mới đó đã quên rồi?"

Tô Nam mờ mịt nhìn bọn họ: "Các người đang nói gì vậy? Sao tôi nghe chẳng hiểu gì hết..."

Bàng Văn Văn sắc mặt cứng đờ. Cô ta sợ Tần Kiểu lại nổi điên như hôm qua, không kiêng nể gì mà tuôn ra mọi chuyện. Người đàn bà này điên lên chẳng khác gì chó điên, cắn ai là cắn tới cùng. Bàng Văn Văn cũng có chút e ngại.

"Hừ! Xem cô còn kiêu ngạo được bao lâu!" Bàng Văn Văn tức giận đẩy cửa phòng huấn luyện, bước vào trong.

Tô Nam vẫn đứng tại chỗ, gãi đầu hỏi: "Kiểu Kiểu, hôm qua mấy người xảy ra chuyện gì vậy?"

"Không có gì."

"Cậu đắc tội Vương đạo rồi, tiếp theo phải làm sao đây?"

"Rau trộn."

Tần Kiểu đáp nhạt như không, rõ ràng chẳng định để bụng. "Cậu không phải bảo không có tự tin sao? Còn không đi luyện tập?"

Tô Nam nhìn đồng hồ: "Cũng gần tới giờ rồi, tôi về tổ mình trước đây, bái bai~"

Tô Nam rời đi, Tần Kiểu cũng thong thả bước vào phòng tập.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play