Đại sảnh phát sóng trực tiếp.
Chúc Lãng Phong ngồi trong phòng livestream, hai tay gác sau đầu, miệng ngậm một cây kẹo que. Khuôn mặt góc cạnh hơi híp mắt lại, cằm hơi nâng lên, giọng nói chậm rãi nhưng đầy ngạo mạn:
"Cái khai cục này, cậu ta chết chắc rồi."
"Trong phòng bệnh không có cửa sổ, trốn xuống gầm giường cũng vô dụng. Giả dạng làm bệnh nhân thì sẽ lập tức bị tiểu Boss phát hiện, trực tiếp 'GG' (Game Over)."
"Ngay cả tôi, nếu lúc đầu mà vào phó bản này, cũng phải chịu không ít đau khổ.”
“Huống chi người kia nhìn qua đã là kiểu yếu ớt chỉ cần một cơn gió thổi qua thôi là ngã lăn ra đất rồi?”
Hắn cười nhạo một tiếng, kéo dài giọng điệu một cách thờ ơ:
“Đội trưởng được chọn trong lời tiên tri gì đấy của cậu, e là lần này toang thật rồi, Xavier.”
Một thanh niên tóc vàng đứng bên cạnh, nhìn chằm chằm giao diện phòng livestream, không khỏi nhíu mày:
“Chúc Lãng Phong, cậu nói chuyện hơi quá đáng rồi đấy.”
Chúc Lãng Phong nhún vai:
“Rồi rồi rồi, cậu giàu lòng trắc ẩn, cậu vĩ đại tuyệt luân, vậy cậu cứu được cậu ta không?”
Xavier không trả lời. Anh nhìn thiếu niên trong màn hình với ánh mắt đầy lo lắng xen lẫn thất vọng.
Đây là "đội trưởng" mà anh đã chờ đợi bấy nhiêu năm sao?
Trong màn hình, chàng thiếu niên trông ngây thơ và gầy yếu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy chưa tô màu. Mái tóc đen dài được tết bím buông xuống tận eo, nếu không phải tay chân dài nhỏ và có yết hầu, thì nhìn qua chẳng khác gì một cô gái xinh đẹp.
Trong phòng livestream, hốc mắt cậu đỏ hoe, hàng mi đen dày rũ xuống. Cậu đứng bất động trong phòng bệnh, như bị hoàn cảnh tuyệt vọng trước mắt làm cho choáng váng, không thể cử động.
Khán giả trong phòng livestream thì đang điên cuồng buông lời nhạo báng:
“Cửa sắp vỡ rồi! Trời ơi! Cậu ta lại còn đứng đờ ra đó!”
“Ngoại hình cũng ổn đấy! Lát nữa có gào khóc gọi mẹ không ta?”
“Nhàm chán quá, tôi muốn xem cảnh máu me cơ!”
Xavier không đành lòng nhắm mắt lại, dường như đã thấy cảnh thiếu niên bị rìu máu bổ toạc ngực.
Dù sao đi nữa, đây cũng là người mà anh đã chờ đợi gần mười năm mới xuất hiện. Anh không thể chấp nhận việc tận mắt thấy cậu chết đi.
Bên cạnh, giọng nói của Chúc Lãng Phong đột nhiên vang lên, có phần kinh ngạc:
“Khoan đã, cậu ta đang làm gì vậy?”
Xavier sửng sốt.
Anh mở mắt ra, dòng bình luận trước mắt cũng hoàn toàn khó hiểu, vô số dấu “???” hiện lên giữa không trung, như thể khán giả cũng đang bối rối không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tất cả mọi người dường như đã chứng kiến một cảnh tượng không thể tin nổi.
Trong màn hình, thiếu niên mặc kệ tên y tá đang chém phá cửa bên ngoài, lại đi đến trước giường bệnh, mở bệnh án của họ ra xem.
Cậu lật vài trang rồi đặt lại chỗ cũ, sau đó còn cúi người, nhẹ nhàng chu đáo đắp lại chăn cho bệnh nhân đang nằm đó.
Biểu cảm thậm chí vô cùng thân thiện, dường như tiếng rìu bổ cửa đoạt mạng bên ngoài không hề tồn tại!
【Phòng livestream】
“???Sắp chết đến nơi rồi còn lo đi đắp chăn cho người khác? Cậu ta điên rồi à?”
“Tuyệt vời, đúng là một trạng thái tinh thần tuyệt đẹp, chắc là bị dọa đến thần kinh không bình thường rồi.”
“Tôi lại muốn xem cậu ta ta định làm gì——”
“Mặc kệ, dù sao vẫn là đường chết thôi. Tôi muốn thấy máu chảy thành sông!”
Dòng bình luận tràn ngập dấu chấm hỏi, khán giả đều tò mò không biết chủ kênh sẽ làm gì tiếp theo, mọi người nhao nhao rướn cổ, mở to mắt theo dõi.
Cuối cùng, cánh cửa phòng đáng thương không chịu nổi gánh nặng, dưới những đòn tấn công mạnh mẽ của rìu máu, “Ầm” một tiếng đổ sập, tung lên một đám bụi!
Y tá trưởng bước vào, đôi mắt đỏ ngầu. Khi thấy cậu ta tiếp cận các bệnh nhân, vẻ mặt u ám chợt lóe lên, rồi trên khuôn mặt xinh đẹp đó lập tức nở một nụ cười vặn vẹo dữ tợn, vung cây rìu máu trong tay lên.
“Kẻ xâm nhập — GIẾT!”
Xong rồi.
Xavier quay mặt đi, thở dài thất vọng.
Lời tiên tri quả nhiên là sai rồi——
Anh nhắm mắt lại, trong lòng thầm tiếc thương cho cậu. Một lát sau, khi anh quay đầu lại, vừa lúc phát hiện phòng livestream mờ ảo, bông tuyết lách tách, trống rỗng.
“Quả nhiên đã chết rồi sao?”
Xavier lẩm bẩm thành tiếng, không kìm được nhìn biểu cảm của Chúc Lãng Phong bên cạnh.
Thế nhưng, ngoài dự đoán, chỉ thấy Chúc Lãng Phong vừa nãy còn đầy vẻ trào phúng khinh thường, giờ phút này lại vẻ mặt không thể tin nổi, ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chằm tấm màn bông tuyết đó.
Cứ như vừa gặp ma vậy!
“Cậu nhìn gì đấy? Không phải chết rồi sao —”
Xavier chưa kịp nói xong.
Bởi vì ngay sau đó, Ứng Quan Châu lẽ ra đã chết lại một lần nữa xuất hiện trong màn hình!
Không biết từ bao giờ, cậu đã thay sang bộ đồ bệnh nhân nhưng điều đáng kinh ngạc hơn là, ba bệnh nhân phía sau cậu vẫn nằm nguyên trên giường bệnh.
Xavier:???
Cậu ta không chết?!
Hơn nữa, quần áo trên người bệnh nhân cũng không thiếu, vậy bộ quần áo bệnh nhân trên người cậu ta từ đâu ra?
Trong phòng livestream, thiếu niên cúi đầu, trước mặt cậu là y tá trưởng.
Con quái vật mình đầy máu me, vươn tay ra, móng vuốt sắc nhọn phản chiếu ánh sáng khủng khiếp, dễ dàng xuyên thủng đầu người. Hơn nữa, bàn tay đó đang chĩa thẳng vào thiếu niên.
“Cẩn thận!” — Xavier theo phản xạ kêu lên.
Chúc Lãng Phong bên cạnh nhìn anh một cái với vẻ mặt kỳ lạ.
"Tách!"
Lưỡi rìu sắc bén như chém sắt bùn nhẹ nhàng dừng lại ngay trên đỉnh đầu thiếu niên. Xavier như bị sét đánh, cả người đờ đẫn tại chỗ, đồng tử co giật, há hốc miệng không thể tin nổi.
Vừa mới còn vung rìu điên cuồng, khiến người người kinh hồn bạt vía, vậy mà bây giờ y tá trưởng lại nhẹ nhàng xoa đầu Ứng Quan Châu, nét mặt hung ác khi nãy đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại vẻ đau lòng đầy thương xót nhìn cậu.
Thậm chí chiếc rìu cũng không biết đã cất đi từ lúc nào, như thể sợ làm Ứng Quan Châu sợ hãi vậy!
Xavier: "???!"
"Đau lắm phải không? Đừng sợ, chị đi lấy thuốc cho em ngay. Chờ chị một lát nhé.”
Y tá trưởng dịu dàng an ủi, thân hình cao hai mét đứng sát bên cậu khiến Ứng Quan Châu càng thêm đáng thương, yếu ớt và bất lực. Thực ra chỉ cần một cú đấm là Y tá trưởng có thể tiễn cậu lên đường luôn rồi, chẳng cần phí sức.
Nhưng giờ đây y tá trưởng người vừa rồi còn đuổi theo Ứng Quan Châu như muốn giết cậu, lại như bị Ứng Quan Châu mê hoặc, ánh mắt hiền hòa, giọng điệu dịu dàng như nước.
Ngay cả động tác vuốt ve cũng hết sức cẩn thận, như thể cậu là báu vật chỉ cần dùng chút lực là sẽ vỡ nát.
Giọng nói ôn hòa của Ứng Quan Châu vang lên trong màn hình:
“Cảm ơn chị, chị vất vả rồi.”
Y tá trưởng mỉm cười hiền từ, khuôn mặt từng đáng sợ như ác quỷ lúc này lại dịu dàng như ánh ban mai:
“Không sao, đó là việc chị nên làm mà.”
Xavier: "???!"
Thật là một khung cảnh hòa thuận, chan chứa tình thương mến thương — Mới lạ đấy!!!
Cái quái gì đây? “Gia đình hòa thuận yêu thương đùm bọc lẫn nhau” á?! Phong cách đã thay đổi hoàn toàn rồi còn gì!
Vừa nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?!
Làn đạn im bặt trong một thoáng, dường như tất cả mọi người đều không ngờ tới thao tác thần kỳ vừa rồi của Ứng Quan Châu.
Chờ đến khi mọi người hồi thần lại, phòng livestream nổ tung như nước sôi đổ vào chảo dầu!
【Phòng livestream】
“Tôi bị hoa mắt rồi à? Xin hỏi, chị gái ôn nhu nghe lời vừa rồi là ai vậy? Trời đất ơi, đây có phải là con Boss cấp hai vừa mới giết liền mười người không vậy?!!”
“Boss của các ông với Boss của tôi hình như không phải cùng một người…”
"Tôi điên thật rồi, đây là cái thao tác quái quỷ gì vậy? Trời ơi còn có thể chơi như thế này nữa à!!"
“Mấy người đang nói cái gì thế? Có ai làm ơn kể lại tôi nghe với, tôi chỉ lơ đễnh ba phút thồi mà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy!!!"