"... Tật xấu của cậu lại tái phát rồi à?"

Khi chú quản lý đô thị kéo người xuống xe, liền thở dài: "Thành tích của cậu tôi đã xem rồi, giành học bổng quốc gia không thành vấn đề, lẽ ra không nên cứ chạy ra làm mấy nghề này chứ..."

Ông ấy xách cổ cậu lên như xách con hồ ly nhỏ, ném lên ghế đối diện, nghiêm mặt hỏi:

 "Nói đi, sao lại ra ngoài lừa đảo nữa?"

Hơi nóng ập vào mặt, trong quán ăn ồn ào náo nhiệt, Ứng Quan Châu cúi đầu nhìn chiếc bàn dính đầy dầu mỡ, có chút ngây người. Bà chủ quán mì bưng lên một bát hoành thánh nóng hổi, vỗ vào gáy cậu một cái.

"Ngẩn người cái gì?"

Ứng Quan Châu ôm đầu, do dự nói: "Không, không phải muốn thẩm vấn tôi sao? Chỗ này trông không giống phòng thẩm vấn lắm..."

"Đương nhiên không phải, đây là quán mì nhà tôi."

Chú quản lý đô thị mặt nghiêm túc "khụ" một tiếng: "Chỉ là gần đây xảy ra quá nhiều vụ trộm tượng thần, hôm nay phòng thẩm vấn đã chật kín tội phạm rồi nên đành tạm bợ một chút."

"Trộm tượng thần?" Ứng Quan Châu sững sờ.

"Đúng vậy! Gần đây rất nhiều người dân đều đến báo với chúng tôi là nhà mình bị trộm, nhưng lạ thay tiền bạc vẫn còn nguyên, chỉ có các bức tượng thần được thờ trong nhà là biến mất. Cậu nói xem có kỳ lạ không?"

Chú vừa nói vừa lắc đầu sau đó liền nhận ra mình lỡ lời, lại quát: 

“Hỏi nhiều thế làm gì? Là cậu thẩm vấn tôi hay tôi thẩm vấn cậu?”

Ứng Quan Châu im lặng, chỉ có thể hỏi: "Vậy... bát hoành thánh này?"

“Là cho cậu ăn… Không đúng! Thẩm vấn có đủ loại thủ đoạn, đây chỉ là một phần của việc thẩm vấn thôi." 

Chú quản lý đô thị sa sầm mặt, nâng cằm lên:

"Ăn không? Không ăn thì coi như cậu không hợp tác điều tra đấy."

Hoành thánh trong bát sứ trông to và đầy đặn, bên trên rắc đầy hành lá, những lát thịt xếp cao chồng chất, mùi thịt tỏa ra khắp nơi, trông vô cùng hấp dẫn.

Khách bên cạnh thấy được liền duỗi cổ nhìn, mắt tròn xoe:

"Sao thế bà chủ, bát của cậu ta thịt nhiều gấp ba lần của tôi đó huhu!"

"Ăn đi! Lắm lời!"

Lời than phiền bị bà chủ dập tắt ngay bằng nắm đấm, Ứng Quan Châu cúi đầu nhìn bát hoành thánh, một lúc lâu sau khẽ nói:

"Cũng không phải là tật xấu tái phát..."

Ứng Quan Châu từ nhỏ đã mắc một căn bệnh khá kỳ lạ, không biết có phải vì căn bệnh này mà cậu bị cha mẹ ruột bỏ rơi ngay từ khi mới sinh ra hay không —— căn bệnh này là một dạng rối loạn nhân cách, tên là "Chứng nghiện nói dối" (Pathological lying hay Mythomania).

Chứng nghiện nói dối thuộc một loại hình kỳ lạ trong số các dạng rối loạn nhân cách. Nói cách khác, là nghiện nói dối, biểu hiện là hành vi lừa dối để đạt được một sự thỏa mãn nội tâm.

Từ nhỏ, mọi người đều tìm cách giúp Ứng Quan Châu bỏ thói quen này, nhưng nếu có một khoảng thời gian không được nói dối, cậu sẽ thấy toàn thân bứt rứt, nghiêm trọng thì co giậ run rẩy và xuất hiện lo âu gián đoạn.

Mỗi khi lừa gạt thành công, cậu lại cảm thấy một niềm kho*i c*m không thể kiểm soát.

Đã từng có người nói về cậu như thế này — “Kẻ ác trời sinh.”

"Cái cậu nam sinh đó đã lừa tiền bạn gái cũ của hắn. Ngoài miệng nói là phải chữa bệnh cho mẹ, nhưng thực tế lại đem tiền đi đánh bạc. Thế là cô gái đó tìm đến tôi, bảo muốn tôi giúp cô ấy một việc nhỏ, dạy cho hắn một bài học.”

Ứng Quan Châu cúi đầu, ánh mắt lập lòe bất định.

Là thật sao? Hay lại là lời nói dối? Không ai có thể phân biệt được.

Nếu hỏi cậu ta tên cô gái? Cậu ta hoàn toàn có thể trả lời là mình quên mất rồi.

Chú quản lý đô thị lặng lẽ nhìn cậu, Ứng Quan Châu vẻ mặt vẫn thản nhiên, nhưng hai tay đặt trên đùi lại từ từ siết chặt.

Chú quản lý đô thị nhíu mày, có chút tức giận nói:

“Cậu đang làm trò gì thế?”

Ứng Quan Châu càng siết chặt tay hơn.

“Hoành thánh sắp nguội hết rồi, không ăn bây giờ thì đợi lúc nào? Muốn để bụng đói mà chết à?”

Chú ấy nói giọng thô lỗ, nhìn Ứng Quan Châu, hận sắt không thành thép mà lắc đầu, cúi xuống xì xụp ăn tiếp bát mì của mình.

Trong lúc ăn, chú ấy còn không nhịn được mà càu nhàu thêm mấy câu: 

"Cứ thích tránh nặng tìm nhẹ, vừa nãy hỏi tiền học bổng của cậu đi đâu thì không hé răng nửa lời. Lúc vớt cậu lên thì một tay là có thể vớt được, nhẹ đến mức gió thổi qua là bay, thầy cô của cậu nuôi cậu kiểu gì vậy?"

Ứng Quan Châu sững sờ một chút, chú ấy liếc xéo cậu một cái, lại lắc đầu:

“Ăn nhanh đi, đừng làm chậm trễ công việc thi hành pháp luật.”

Hoành thánh có lớp vỏ mỏng, nhân thịt đầy đặn, cắn một miếng là nước thịt thấm đẫm mùi hành phi lan ra trong miệng.

Cuộc “thẩm vấn” này đơn giản mà yên tĩnh, chỉ có tiếng hai người – một lớn một nhỏ – húp hoành thánh lộc cộc vang lên. Thời gian cũng vừa vặn chỉ đủ để ăn hết một bát hoành thánh, không hơn không kém.

Ăn xong, Ứng Quan Châu nhân lúc chú quản lý chưa kịp phản ứng, nhanh như chớp bỏ chạy mất, giống hệt như một con cáo không nơi nương tựa. Chú ấy thấy cậu chạy nhanh như vậy, lại tức giận mắng lớn:

"Thằng nhóc thối! Chạy nhanh như vậy! Cẩn thận đau dạ dày đấy!”

“Còn lo cho cháu à! Chú ơi, khóa quần của chú chưa kéo kìa! Ha ha ha ha..."

Cậu thiếu niên cứng đầu không chịu uống rượu mời, còn nghịch ngợm làm mặt quỷ chọc tức ông.

Chú quản lý đô thị giật mình, vội vàng cúi xuống kiểm tra, may mà không hề lộ ra một chút "cảnh xuân" nào.

Chú tức đến mức muốn ngã ngửa, lẩm bẩm: 

“Tính khí như thế, không biết là học từ ai nữa……”

Ánh mắt chú bỗng dừng lại, sững người nhìn xuống chiếc bát hoành thánh mà Ứng Quan Châu vừa ăn xong. Mười lăm tờ tiền được xếp gọn gàng không một nếp nhăn, và trên bảng giá cạnh quán mì, vừa vặn ghi: 

"Hoành thánh - 15 nghìn".

Cách đó không xa, tiếng cười lớn của thiếu niên truyền đến theo gió. Trên mặt chú bất giác nở nụ cười hiền hậu, cùng bà chủ quán mì nhìn nhau bật cười, bất lực lắc đầu, đuôi mắt tràn đầy sự cưng chiều.

Thế nhưng ngay sau đó, ánh mắt chú bỗng mở to kinh hoảng.

Một chiếc xe bồn chở xăng từ phía xa lao tới với tốc độ cao, bánh xe mất lái cọ vào mặt đường phát ra tiếng rít chói tai! Đèn xe chiếu thẳng vào thiếu niên như một cái bóng cũ...

ẦM!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play