Một chậu Ngụy Tím, một chậu Diêu Hoàng, trong ánh nắng ban mai tỏa ra hơi thở ung dung. Quyền Bội trải giấy ra, cây bút thấm đầy mực nước đầy đặn mượt mà. Ngàn năm trước kia nàng đã thích vẽ mẫu đơn, lúc đó Kiệt Trạch vẽ cực tốt, ngay cả nữ hoàng cũng thường xuyên khen ngợi. Nàng luôn không hiểu vì sao một người tài tình như Kiệt Trạch lại cam chịu làm nam sủng. Khi nàng khao khát nhìn Kiệt Trạch, bên cạnh luôn không thể thiếu ánh mắt ưu buồn của Vân Hữu. Có phải vì thiếu thốn quá nhiều nên nàng mới cô độc chết đi?
Những bông mẫu đơn kiêu hãnh, lộng lẫy đua nhau trên giấy. Quyền Bội chợt vươn tay xé nát. Hiểu Nguyệt hoảng sợ: "Bông hoa đẹp thế này..."
Quyền Bội xoay người, ngay cả nghiên mực cũng bị đánh đổ xuống đất, đổ đầy ra sàn, tựa như một bức tranh: "Sau này không vẽ mẫu đơn nữa..." Vẽ hơn một ngàn lần, vạn lần thì có tác dụng gì? Năm tháng hoa vẫn như cũ, nhưng người đã khác. Cảnh còn người mất, ngàn năm thời gian đã trôi qua.
Dận Chân vốn đã ra ngoài, giờ lại quay về. Vừa vào cửa liền thấy nha đầu quỳ dưới đất lau mực, Quyền Bội dựa vào sập thẫn thờ. Hắn đi đến bên cạnh Quyền Bội, cười hỏi: "Sao vậy, không thích hoa ta tặng nàng sao?"
Trong mắt Quyền Bội mơ hồ nỗi buồn xa xăm khiến Dận Chân có chút bất an. Hắn lại ngồi cạnh Quyền Bội: "Nếu không thích, ta đổi mấy chậu khác là được mà."
Quyền Bội đứng dậy, lại mang theo ý cười: "Gia sao lại quay về?"
"Quên hỏi nàng muốn đặt tên gì cho cửa hàng hương liệu?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play