Bãi đỗ xe ngoài trời của bệnh viện lúc này chỉ còn lại rất ít xe. Trang Tự ngồi lại trong bóng tối một lúc. Dù không nhất thiết phải quay lại phòng VIP số 2, nhưng bệnh nhân thì không nên ở một mình.
Những lời nói ngang bướng của Lý Thiện Tình, vẻ yếu đuối và đơn độc của cậu khiến Trang Tự cảm thấy chính mình nên là người chủ động nhượng bộ trước. Có lẽ sự đồng hành bền bỉ cũng là một cách im lặng để thể hiện điều đó. Nhất là khi nghĩ đến gương mặt Thiện Tình nhăn nhó nói rằng cậu chỉ muốn khỏe mạnh, Trang Tự lại càng không đành lòng để cậu lại một mình rồi quay về.
Nhưng rốt cuộc vẫn không nhận được tin nhắn chúc ngủ ngon như mọi ngày, Trang Tự đoán rằng có lẽ cậu đã ngủ rồi. Không còn lý do nào để quay lại phòng bệnh, anh rời khỏi bệnh viện Dịch Anh khi đã hơn một giờ rưỡi sáng.
Vài năm trước, khi mẹ bị bệnh, anh cũng từng nhiều lần ra vào bệnh viện vào khung giờ này, vốn dĩ đã quá quen thuộc với khung cảnh như vậy. Nhưng không hiểu sao đêm nay lại có một ý vị khác, con đường yên tĩnh tưởng như bình thường ấy, bỗng trở nên bất an, như thể đang ẩn dụ một lời từ biệt vội vàng.
Sáng hôm sau, lịch làm việc của Trang Tự vẫn kín mít như thường lệ. Sau khi xử lý xong mọi việc, anh tranh thủ trước giờ ăn trưa đến bệnh viện, y tá ở quầy tiếp tân khu điều trị bảo rằng Lý Thiện Tình đã quay về trường học, sau giờ học mới trở lại truyền dịch.
Cả một ngày dài, Lý Thiện Tình như thể bốc hơi khỏi thế gian, khiến Trang Tự không quen lắm. Cuối cùng, vào chạng vạng, anh từ chối một buổi ăn tối và quay lại bệnh viện Dịch Anh.
Cửa phòng bệnh VIP số 2 chỉ khép hờ. Trang Tự lịch sự gõ cửa, bước vào thì bất ngờ thấy luật sư Chu đang ngồi cạnh giường bệnh, còn Lý Thiện Tình thì đang ngủ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play