“Ai ai, đủ rồi đấy.” Tống Giai Triết chịu không nổi cảnh người bệnh phải chịu uất ức: “Người ta mới tỉnh dậy, ông có tay có chân mà để người bệnh gọt táo cho, thấy có kỳ không?”
Ngu Thừa Sam nhún vai, tỏ vẻ bó tay. Người bệnh vẫn chăm chú gọt táo, mười ngón linh hoạt xoay dao gọt trái cây. Sau đó, dưới ánh nhìn chết lặng của Tống Giai Triết, cậu đưa miếng táo đến miệng Ngu Thừa Sam.
“Miếng này hơi to, ăn từ từ thôi.” Đan Lâm Chước nói nhỏ.
“Ừm.” Ngu Thừa Sam chẳng chút ngại ngùng cắn lấy một miếng, nhai thong thả rồi nhướng mày nhìn Tống Giai Triết: “Muốn ăn thì tự lấy đi, trong rổ còn nhiều.”
Tống Giai Triết giờ mới hiểu ra, người muốn cho, kẻ muốn nhận, cái bóng đèn như hắn nên im miệng cho lành.
“Thôi khỏi, hai người cứ từ từ mà tận hưởng đi.”
“Vậy thôi.” Ngu Thừa Sam hờ hững đáp, mắt lướt nhìn sau lưng hắn, “Người cậu dắt theo đâu? Sao chỉ có mỗi cậu vào?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT