Buổi dạy gia sư kết thúc khi Ngu Thừa Sam đã rời biệt thự từ sớm. Lý Trợ lại xuất hiện, nhẹ nhàng thân thiện mời Đan Lâm Chước ở lại ăn tối. Nhưng cậu từ chối lời mời ăn tối và lời đề nghị tài xế đưa về, một mình ra trạm xe công cộng bắt xe về nhà.

Tám giờ tối, trăng lưỡi liềm lơ lửng trên trời, ánh sao lấp lánh vài tia. Gió đêm thổi nhè nhẹ, Đan Lâm Chước lôi tai nghe gọn gàng từ túi cặp ra, bắt đầu nghe luyện nghe tiếng Anh. Cậu mặc đồng phục học sinh hơi rộng, vai rộng khiến chỗ may phồng căng ra, eo thì lại lỏng lẻo, bộ đồng phục trắng xanh bị gió thổi bay phần phật.

Xe buýt cuối cùng từ từ trờ tới, dừng lại bên đường, cửa xe mở ra. Trên xe không có ai. Đan Lâm Chước đi về cuối xe, chọn một chỗ cạnh cửa sổ ngồi xuống, cặp sách đặt giữa hai chân, lôi ra một quyển tập.

Cậu từ trước đến nay làm bài rất nhanh, lý do là vì quen nhẩm hơn viết, đầu óc linh hoạt nên thường mấy bài còn sót lại đều tiện tay viết thẳng đáp án. Đây cũng là một thói quen xấu, tuy không sai gì nhiều nhưng dễ bị trừ điểm do không trình bày bước giải. Vì vậy không ít lần bị giáo viên chủ nhiệm gọi lên nói chuyện, nhưng cậu cảm thấy khó bỏ được thói quen này nên cứ để lời thầy giáo trôi theo gió.

Đan Tụng Tuyết từng đánh giá cậu là: vẻ ngoài ngoan ngoãn, hiền lành, thật thà, nhưng thực ra mưu mô đều dồn vào việc học.

Đan Lâm Chước không phản bác. Cậu cảm thấy hiện tại, việc học là thứ quan trọng nhất. Tuy không đến mức cuồng học, nhưng cậu thật sự có hứng thú. Cậu mê mẩn cảm giác sung sướng khi giải được một bài khó, và chẳng thấy việc dùng cách nhanh nhất để đạt được cảm giác đó là sai. Nếu một ngày nào đó có thứ gì khiến cậu thích hơn cả việc học, Đan Lâm Chước cũng sẽ dồn hết tâm trí vào nó.

Xe buýt dừng đúng trạm thì cậu cũng vừa làm xong bài. Gập vở lại, tháo tai nghe xuống, Đan Lâm Chước xoa xoa tay, vùi cằm vào cổ áo rồi bước xuống xe.

Ăn cơm tối xong, cậu bị lôi khỏi bàn học, trong phòng khách cả nhà đang ngồi xem TV.

Mẹ cậu bảo: “Đọc sách lâu vậy chắc mệt rồi, ra xem tí TV cho thoải mái.”
Đan Lâm Chước ngồi cạnh Đan Tụng Tuyết, trong tay bị nhét cho một ly sữa.

TV đang phát chương trình tin tức buổi tối. Một giọng nói quen quen vang lên từ bản tin, lan khắp phòng khách nhà Đan Lâm Chước. Trong phông nền xanh lam, một người đàn ông mặc vest đen chỉnh tề, đứng thẳng trong vòng vây phóng viên, mặt cười tiêu chuẩn.

Đan Lâm Chước lặng lẽ nhìn, nghe Ngu Thừa Sam đang trả lời phóng viên về việc Ủy ban giám sát thị trường chứng khoán ở nước M làm sao để “răng nanh lộ ra nhưng không cắn” mà vẫn bảo vệ quyền lợi nhà đầu tư. Trả lời kín kẽ, Đan Lâm Chước xem mười phút, chẳng thấy có gì hấp dẫn, mắt bắt đầu dại ra.

Nhớ lại chuyện ban ngày, theo thỏa thuận, cậu phải gặp Ngu Thừa Sam mỗi cuối tuần để cung cấp tin tức tố trị liệu. Cậu từng lén tra bệnh "khát cầu tin tức tố" mà hắn nói, không ngờ là một căn bệnh hiếm gặp. Trang tóm tắt viết: người mắc bệnh có triệu chứng ù tai, mất ngủ, lớn tuổi sẽ nặng hơn, tuyến thể teo, tin tức tố hỗn loạn, tim yếu dần... hiện toàn cầu chưa có thuốc chữa, chỉ có thể dựa vào tin tức tố người khác giới để giảm nhẹ.

Nghe qua có vẻ là bệnh nghiêm trọng, thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Nam chính trong bản tin dáng người thẳng tắp, cử chỉ đĩnh đạc, giáo dưỡng đầy mình, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ nhìn xuống từ trên cao hôm Đan Lâm Chước bị bắt cóc. Cậu âm thầm nghĩ, không biết bộ mặt nào mới là con người thật của hắn.

---

Văn phòng lớp 12, trường Nhất Trung.

Đan Lâm Chước im lặng đứng đó, giáo viên chủ nhiệm Trần Vũ đang cầm bảng điểm và phiếu khám sức khỏe của cậu, vừa lải nhải vừa khuyên nhủ:

“Tiểu Đan này, chúc mừng em phân hóa nha. Lần này thi gặp sự cố phân hóa ngoài ý muốn không phải lỗi của em, rớt điểm cũng đừng tự trách, thành tích sao quan trọng bằng sức khỏe, đúng không?”

Ông thầy lo lắng chuyện điểm số ảnh hưởng đến tâm lý của cậu. Kỳ thi đại học chỉ còn vài tháng nữa, áp lực học hành ngày càng lớn, giữ tâm lý ổn định mới là điều quan trọng nhất. Học sinh này bình thường ít nói, tính tình trầm, trong lớp cũng chẳng chơi thân với ai. Trần Vũ cũng không đoán được Đan Lâm Chước bị ảnh hưởng nhiều ít ra sao, chỉ sợ cậu vượt không qua cú sốc này sẽ ảnh hưởng đến sau này.

“Thi cử chỉ là cách kiểm tra bản thân thôi. Ngày thường em học chăm là thầy yên tâm rồi, đừng quá để tâm đến lần này, mà em xem, môn Toán lần này con là người duy nhất trong khối được điểm tuyệt đối cơ mà…”

Thầy Trần nói đến khô cả họng, nước miếng bay tung tóe, từ trong ra ngoài dốc hết tất cả lời khuyên dạy từ cổ chí kim vào Đan Lâm Chước. Thầy giảng say sưa, không quan tâm học sinh có tiếp thu được bao nhiêu, đến tiếng chuông vào lớp vang lên cũng chẳng nhận ra.

“Thầy ơi, tới giờ học rồi, em về lớp được không ạ?”
Đan Lâm Chước không nhịn được cắt ngang. Tiết Lý sắp tới có một bài điện học cậu rất hứng thú.

“À, đi học à? Vậy con về đi.” Trần Vũ nhìn đồng hồ treo tường, cuối cùng cũng dừng lại. Đan Lâm Chước xoay người, thở phào nhẹ nhõm. Với cậu, chuyện điểm số tăng giảm cũng bình thường thôi, có ai thắng mãi đâu.

Cậu không để tâm, nhưng có người lại để tâm thay cậu. Hết tiết Lý, một nam sinh đeo kính sấn tới bàn cậu, đầy vẻ đắc ý khoe là lần này cậu ta vượt điểm Đan Lâm Chước, giành hạng nhất kỳ thi giữa kỳ.

Ý là muốn thấy cậu xấu hổ, không uổng công cậu ta thức đêm học bài muốn nổ mắt, tăng thêm độ cận mới vượt mặt được Đan Lâm Chước!

Đan Lâm Chước cầm bút làm bài Toán, nghe vậy ngẩng đầu nhìn cậu ta một lúc, lục lại trí nhớ mãi vẫn không nhớ nổi tên họ là gì.

“Ờ… chúc mừng?” – Cậu hiếm khi nói chuyện với bạn học, đành mở lời.

“Cậu!” – Thích Văn nghẹn họng, câu định nói nghẹn ngay cổ họng, muốn tức đến sặc máu.

Cậu ta đứng đó hồi lâu không nói được gì nữa, Đan Lâm Chước ngơ ngác: “Cậu còn gì không?”

Ban đầu định làm cậu xấu hổ, ai ngờ tự rước bực vào mình, Thích Văn tức giận phán một câu:
“Cậu cứ đợi đấy!” rồi quay lưng đi thẳng.
Đan Lâm Chước chả hiểu gì, nhưng cũng nhanh chóng quên luôn.

---

Vài ngày sau đi dạy gia sư, Đan Lâm Chước vẫn không gặp được Ngu Thừa Sam.

Lúc ký hiệp ước, hắn chỉ nói gặp vào cuối tuần, chứ không nói rõ thời gian, địa điểm. Là phải đến biệt thự này tìm sao? Cậu trèo lên kệ sách lấy tấm danh thiếp hôm trước ra, cầm điện thoại gọi số ở dưới.

Cậu áp tai vào máy, nín thở chờ, đến khi "tút" một tiếng có người bắt máy.

“A lô?” – Không phải giọng Ngu Thừa Sam, mà là một giọng nữ trong trẻo: “Xin chào, bạn cần gì ạ?”

Đây là số máy công việc của hắn, hình như là công ty quản lý. Đan Lâm Chước khựng lại, vì nội dung hiệp ước không tiện nói ra với người ngoài, nên không thể nói thẳng.

“Tôi muốn gặp Ngu Thừa Sam – Tổng giám đốc Ngu.” – Cậu nói.

“Xin hỏi, bạn có hẹn trước không ạ?”

“… Không có.”

Đương nhiên không gặp được hắn. Đan Lâm Chước bó tay, đành phải tìm Ngu Hoài Ngôn giúp đỡ.

Không rõ Ngu Hoài Ngôn có biết chuyện hiệp ước hay không, nhưng cậu cũng không nói cụ thể, chỉ bảo muốn xin số liên lạc riêng của Ngu Thừa Sam.

“Thầy muốn số riêng của anh tôi?” – Ngu Hoài Ngôn kinh ngạc. Trước đã hiểu lầm Đan Lâm Chước có tình ý với anh mình, giờ lại càng chắc chắn giáo viên này nhìn ngoan hiền vậy thôi chứ gan to lắm!

Lần trước khuyên cũng chẳng tác dụng gì, giờ thấy cậu mặt dày thế này, Ngu Hoài Ngôn đành bảo:
“Anh tôi không cho tôi đưa số riêng cho ai đâu.”

“Hắn sẽ cho.”
Đan Lâm Chước nói nhẹ nhàng, rồi dừng lại một lúc:
“Cậu chỉ cần nói là Đan Lâm Chước xin, xem hắn có cho không.”

Lời này lọt vào tai Ngu Hoài Ngôn nghe cứ như "cậy sủng mà kiêu" vậy. Cậu trố mắt: “Thật hay giả? Thầy là bồ mới của anh tôi à?”

Đan Lâm Chước lắc đầu. Ngu Hoài Ngôn thì không tin.

Ngu Hoài Ngôn không dám gọi điện làm phiền anh, lỡ đâu đang họp, nên chỉ nhắn WeChat:

[Anh à, cái giáo viên gia sư kia xin số riêng của anh, anh có cho không đấy? 😏]

Tin nhắn gửi đi mãi không thấy hồi âm. Ngu Hoài Ngôn thở phào: đúng rồi, với trình của Đan Lâm Chước thì sao mà được anh cậu để mắt tới?

Cậu đưa màn hình trống trơn cho Đan Lâm Chước xem, cười đắc ý:
“Đấy, anh tôi không trả lời nhé. Tôi đã bảo là diễn không tới mà ——”

Chưa dứt lời, điện thoại ting một tiếng.

Tin nhắn Ngu Thừa Sam:

[Cho cậu ta.]

“Cái gì?!” – Ngu Hoài Ngôn sốc nặng. “Anh tôi thật sự đồng ý rồi hả? Bình thường anh ấy chẳng bao giờ đưa số riêng cho ai cả!”
Ngu Hoài Ngôn nhìn sang Đan Lâm Chước đang mặt không cảm xúc, bắt lấy tay cậu:
“Thầy không thấy vinh hạnh à? Biết bao người xin số anh tôi còn không được đấy!”

Đan Lâm Chước bị lay, ngẩng lên nhìn hắn kỳ lạ:
“Sao lại phải thấy vinh hạnh? Tôi vốn biết hắn sẽ đồng ý mà.”

Ngu Hoài Ngôn: “…”

---

Trên đường về nhà, Đan Lâm Chước gửi lời mời kết bạn WeChat cho Ngu Thừa Sam. Tên nick là “Ngu Thừa Sam”, ảnh đại diện là một con mèo Ragdoll trắng nhìn màn hình, lông xù như cục bông chiếm cả khung ảnh.

Ảnh đáng yêu quá, không hợp khí chất lạnh lùng của hắn chút nào. Đan Lâm Chước xác nhận đi xác nhận lại đúng người rồi mới gửi lời mời.

10 phút sau – chưa đồng ý.
30 phút – vẫn chưa.
1 tiếng – vẫn im ru.

Tới lúc cậu ăn tối, làm xong hai bộ đề, tắm rửa chuẩn bị đi ngủ…

Ngu Thừa Sam mới chấp nhận lời mời.

[Tôi đã chấp nhận kết bạn, giờ có thể bắt đầu nói chuyện rồi.]

Đan Lâm Chước quá buồn ngủ, tắt đèn đi ngủ luôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play