Tiếng nhạc nhẹ vang lên chẳng ảnh hưởng gì tới tiến độ bữa tối. Ngu Hoài Ngôn vẫn còn nhớ cái đĩa sườn chua ngọt kia, quay lại bàn ăn tiếp tục ăn ngấu nghiến, Ngu Thừa Sam có lẽ là thấy có lỗi nên chủ động múc canh cho hắn.
Đan Lâm Chước cầm đũa, trong lòng có chút nghĩ vẩn vơ. Nếu nãy cái chân kia đá trúng người hắn, vậy giờ Ngu Thừa Sam đang múc canh có khi là múc cho cậu rồi?
Chắc cậu điên rồi, thế mà lại thấy... hơi tiếc.
Tối hôm trước đó, Đan Lâm Chước vô tình chạm mặt Ngu Thừa Sam vừa tắm xong.
Tóc hắn còn chưa kịp sấy khô, từng giọt nước cứ lăn tí tách xuống, cả người như đang bốc hơi, khí nóng phả lên làm hai má ửng hồng. Đôi mắt thì như giấu một hồ nước xuân lấp lánh ánh sáng.
Đan Lâm Chước theo đúng tinh thần “phi lễ chớ nhìn”, phản xạ quay ngoắt đi, nhưng trong lúc vội vàng lại đập đầu vào khung cửa cái “cộp”.
Dù vậy, cái cảnh chớp nhoáng kia lại cứ như ma ám mà luẩn quẩn trong đầu cậu — cái cổ cao thon, dáng người lấp ló dưới chiếc áo choàng tắm lỏng lẻo, đôi chân trắng mịn không chút tì vết, và bàn chân mang theo hơi nước giẫm lên thảm lông màu trắng, hồng hồng mềm mềm, nhìn vừa tinh xảo vừa... đáng thương.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play