Nói đến đây lại tức, lúc đó ông nghĩ sao mình dám ra tay với tiểu chủ tử, không ngờ thằng nhóc này sau khi mất trí nhớ lại biến thành một tên lưu manh.
Tôn Khánh mỗi lần nhìn thấy hắn đều không kiềm được.
Tống Dự có chút mất mát khẽ thở dài, nhìn về phía Yến Cẩn: “Khương Lục, tuy ta vẫn rất ghét huynh, nhưng huynh thật sự rất lợi hại, ta chỉ khen huynh một lần này thôi.” Sau đó hắn lại quay sang phía Lâm Tri Ngư, làm bộ làm tịch lắc đầu lắc cổ, còn dùng giọng bọt khí đặc trưng của mình: “Thì ra không phải là ta trông trưởng thành, mà là ta thật sự đã trưởng thành rồi, nhất thời đúng là… tâm trạng rối bời.”
Năm đó để che giấu thân thế của hắn, cha hắn sau khi hắn mất trí nhớ đã khai gian tuổi đi vài tuổi. Sau đó lại có Trương đại phu làm chứng, người dân huyện Lê dần dần tin là thật.
Lâm Tri Ngư làm sao không nhận ra Tống Dự hôm nay đã trải qua biết bao chuyện, lúc này rõ ràng đang giả vờ thoải mái chỉ để tránh tạo gánh nặng tâm lý cho Yến Cẩn.
Yến Cẩn tự nhiên cũng nhìn thấu tâm ý ấy, chàng trầm giọng: “Đa tạ chư vị, xin yên tâm, từ nay sẽ không còn ai quấy rầy các người nữa, chuyện hôm nay cũng sẽ không truyền ra ngoài.”
Tôn Khánh và Trương đại phu thở phào nhẹ nhõm, Tống Dự phất tay cáo từ, rồi xoay người rời đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT