Không chỉ vậy, khí chất của cậu thay đổi rất lớn, từ sự ngây thơ chuyển sang có phần u ám.
Người hầu hạ bên cạnh đã không còn, thay vào đó là ánh mắt lạnh lùng dõi theo và sự trêu chọc từ nhiều người.
Vì trên người dính chút bùn đất, cậu vừa đi vừa cúi đầu phủi bụi rất cẩn thận, trông có vẻ đã quen làm việc này, không mấy bận tâm đến những ánh mắt khác nhau từ trong bóng tối.
Cuối giấc mộng, là Khánh An đế khi còn trẻ, đang cau mày quở trách đám cung nhân xung quanh, sau đó mới xoay người lại, mỉm cười nhìn về phía thiếu niên bảy tám tuổi: “Thập thất đệ, đi theo ta.”
Cậu cụp mắt, lúc ngẩng đầu lên mang theo nụ cười: “Tạ ơn Thái tử điện hạ.”
Cách xưng hô đã không còn là "tam ca" như trước, mà là "Thái tử điện hạ".
Sáng hôm sau, thời tiết đẹp, ánh dương thu ấm áp phủ khắp sân viện. Lâm Tri Ngư quyết định ra ngoài đi dạo, vừa đẩy cửa ra đã thấy Yến Cẩn đi tới từ phía đối diện.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play