Trên khoảng đất trống gần đó, cung nhân và thị vệ đang bận rộn khuân đồ, dựng lều.
Lâm Tri Ngư đang định hỏi xem nàng nên ở đâu thì phía sau, Chu Quảng đã cưỡi ngựa phóng tới, nhảy xuống rồi lôi nàng đi một mạch vào một chiếc lều lớn nằm phía sau bên hông trướng chính.
Yến Cẩn dù sao cũng là người có địa vị cao, chỗ ở của chàng đã được chuẩn bị từ sớm.
Bên trong bài trí đầy đủ, có bàn ghế, thảm trải sàn, lư hương và các vật dụng trang trí khác. Lâm Tri Ngư quan sát kỹ, phát hiện những chăn đệm kia đúng là những thứ nàng từng thu dọn trong vương phủ trước đây.
Xem ra là vì lo mang theo quá nhiều đồ sẽ làm chậm hành trình, nên đã có người đi trước đem đồ đến sắp xếp sẵn rồi.
Chu Quảng xách một bọc lớn đưa cho nàng: “Đây là y phục vương gia sai người chuẩn bị, cô thay vào trước đi.” Nói rồi ông rời khỏi, đứng canh ở ngoài cửa.
Trường săn Lộc Sơn không mở cửa cho dân thường, huống chi là vào dịp thu săn, khắp nơi đều có người canh gác nghiêm ngặt, tuyệt đối không cho người khả nghi lẻn vào, mà bộ dạng ăn mặc như dân lưu lạc của Lâm Tri Ngư thì chẳng khác nào dán chữ “khả nghi” lên mặt, Chu Quảng nhìn mà chỉ thấy đau đầu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT