Hai đêm liên tiếp thức đến nửa đêm, kết quả đều công cốc, cả đời này bà ta chưa từng thấy tức tối như thế.
Tối ngày hôm sau, Vương Hương trực tiếp mai phục quanh Phương Phỉ viện đến chạng vạng, thấy không có ai mới nhanh chóng lao vào phòng Lâm Tri Ngư lôi nàng ra ngoài.
Lâm Tri Ngư dịu dàng nhỏ nhẹ, cố gắng trấn an bà ta, miệng ngọt ngào gọi: “Dì ơi, dì muốn dẫn con đi đâu vậy?”
Nghe tiếng gọi đó, Vương Hương lại càng tức nghẹn, lần trước bị người ta nói là trông giống con nhóc đen nhẻm này, sau đó về nhà còn soi gương thật kỹ.
Kết quả, quả thực... có hơi giống thật.
Hai người vòng vèo quanh co, càng đi càng xa, cuối cùng đến một viện nhỏ hoang phế, trông như đã lâu không có người ở.
Lâm Tri Ngư không biết đây là nơi nào, hàng ngày nàng chỉ đi giữa hai điểm cố định, nên vẫn chưa quen đường lối trong vương phủ. Nàng mở giao diện hệ thống, dùng chức năng bản đồ dẫn đường đã lâu không dùng tới, phát hiện nơi này gọi là Thanh Hà viện.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play