Sau đó, anh ta lấy ra một cây xúc xích trong túi, đưa cho Phương Hà:
“Phương ca, ăn không? Em còn dư nè!”
Phương Hà tiện tay nhận lấy cây xúc xích:
“Cảm ơn.”
Trương Diên Thuận vội khoát tay:
“Không không, không cần khách sáo!”
Phương Hà tiếp tục dắt theo mấy bé lông xù tản bộ. Ban đầu vẫn có thể bắt gặp vài con động vật biến dị, hơn nữa, lúc này thực lực giữa các con vật ấy còn chưa chênh lệch quá nhiều.
Nếu đợi thêm vài ngày nữa, khi chúng đã dần quen với sức mạnh mới, khoảng cách về thực lực mới thực sự hiện rõ. Vậy nên bây giờ chính là thời điểm săn mồi tốt nhất.
Trương Diên Thuận vừa đi vừa nhai xúc xích—loại này là món khoái khẩu của anh. Ăn xong, anh sờ bụng, cảm giác mới chỉ lưng lửng nửa no. Nhưng không sao, đi theo đại ca thế này thì chắc chắn không lo đói.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT