Bất quá cũng chỉ là kẻ nhà quê từ nông thôn ra, nói huỵch toạc ra thì cùng lắm cũng chỉ có chút tư sắc, chẳng lẽ còn có thể là rồng là phượng, siêu phàm thoát tục hay sao?
Bàng Quan Vũ nhớ lại những công tử con quan đến từ các địa phương khác đang học ở Quốc Tử Giám, cho dù có một hai người xuất sắc, nhưng trên người vẫn không giấu được vẻ thô kệch quê mùa của dân nhà quê. Những người như thế sao có thể so với bọn họ — những công tử cẩm y ngọc thực lớn lên tại kinh thành, là con cháu thế gia đích thực? Trong lòng hắn hoàn toàn không tin những lời Trần Liệt Tửu từng nói với hắn.
Hắn cảm thấy đó chỉ là Trần Liệt Tửu vì muốn nhục mạ hắn mà nói dối nói bừa, muốn khiến hắn mở rộng tầm mắt để thấy được cái người ở rể nơi nông thôn kia giỏi giang thế nào. Hắn nhất định phải đòi lại thể diện, phải để kẻ từng khiến hắn mất mặt kia nếm mùi nhục nhã gấp trăm lần!
Quả nhiên, mấy cỗ xe ngựa đầy bụi đường dài dừng lại. Chiếc xe dẫn đầu vén rèm, đầu tiên bước xuống là một thiếu niên nhẹ nhàng khoan thai, dung mạo còn coi như đoan chính, nhưng sắc mặt vẫn còn nét non nớt, nhìn qua giống như một đứa trẻ chưa lớn hẳn.
Bàng Quan Vũ bĩu môi khinh miệt: “Chỉ như vậy?”
Trừ việc tuổi còn nhỏ mà đã thi đậu cử nhân quả thực có chút khiến người kinh ngạc, ngoài ra Bàng Quan Vũ thật sự không nhìn ra được chút khí chất kinh tài tuyệt diễm nào trên người thiếu niên này.
“Cũng thường thôi, so với ta ——” Bàng Quan Vũ vốn định nói mình dù có lớn hơn đứa nhỏ này mấy tuổi, cũng không đến mức thua kém đến thế, thì giọng nói đột nhiên khựng lại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play