Một tiếng "Bùm!" vang lên, Bùi Huyền Châu đá ngã một tên cướp biển xuống đất. Thái Thượng Hoàng liền vỗ tay khen ngợi: “Châu Châu của chúng ta thật lợi hại, nhìn xem thân thủ này!”
Qua lời khen của Thái Thượng Hoàng, những người khác cũng bừng tỉnh, thi nhau khen ngợi Bùi Huyền Châu.
Được mọi người khen ngợi, Bùi Huyền Châu mới sực nhớ ra, nào có chuyện dẫn họ tới bắt cướp biển, rõ ràng là chỉ đùa con nít mà thôi. Gương mặt bé thoắt cái đã dài ra, bĩu môi: “Cái gì mà cái gì chứ!”
Nhu Nhu thở phào nhẹ nhõm, hắn còn lo Thái Thượng Hoàng thật sự dẫn họ đi giao chiến chính diện với bọn cướp biển. Dù Châu Châu có lợi hại đến đâu cũng chỉ mới tám chín tuổi, bé tí teo như vậy, bọn cướp biển chỉ cần một cước là có thể đá bay được rồi!
"Được rồi, đây không phải để cậu 'đại triển quyền cước' sao." Nhu Nhu đi tới vỗ vỗ đầu cô bé, an ủi tâm hồn nhỏ bé đang tổn thương, “Qua đó hỏi bọn cướp biển kia vì sao lại cướp bóc chúng ta đi.”
"Ừm..." Chuyện đã đến nước này, Bùi Huyền Châu còn có thể làm gì được đây? Bé chỉ đành gạt bỏ cảm giác xấu hổ vì không thể thể hiện sự dũng mãnh mà phải dùng mánh lới để đánh ngã mấy tên cướp biển kia. Bé chạy tới hỏi một đống câu hỏi.
Bùi Huyền Châu cũng thích thẩm vấn tù nhân nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT