Hứa Hoài Khiêm kêu cậu bé qua và nói: "Trần Nặc, con bảy tuổi rồi phải không?". Cậu bé đếm ngón tay rồi gật đầu với hắn: "Vâng, con bảy tuổi rồi!".
"Bảy tuổi là đại hài tử, đại hài tử phải có giác ngộ của đại hài tử." Hắn lấy ra một chồng khẩu trang và quần áo chống độc đặc biệt làm riêng cho cậu bé. “Máy chụp ảnh cha đã làm xong cho con, những khía cạnh cần cải tiến sau này con phải tự mình làm.”
Cậu bé vẫn còn mơ hồ: "Cải tiến cái gì ạ?".
"Chính là cải tiến máy chụp ảnh đó." Hắn lấy bức ảnh từ người cậu bé ra. “Con xem, hiện tại ảnh chụp vẫn chưa có màu, chỉ có thể đặt trong khung ảnh bằng kính.”
“Nếu con có thể cải tiến, nói không chừng có một ngày nó có thể thoát ly khỏi khung ảnh kính, thoát ly khỏi tấm bạc, đi lên trên trang giấy, trở thành có màu sắc, mỗi người đều có thể có được.”
"Oa! Rực rỡ màu sắc!" Cậu bé bị cảnh tượng Hứa Hoài Khiêm dựng nên mê hoặc. “Cha, nó còn có thể có màu sắc sao?!”
"Vì sao không thể chứ?" Hắn hỏi ngược lại. “Vẽ tranh không phải đều có thể thêm màu sắc sao, chụp ảnh lại không thể à?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play