Đang trên đường trở về kinh thành, Hứa Hoài Khiêm giận đến mức chẳng muốn để ý đến Trần Nặc. Hài tử mới học nói được hai ngày đã biết nói xấu hắn rồi, thật đúng là uổng công thương yêu!
Cũng may, sau khi khóc chán chê và ngủ một giấc, Trần Nặc gần như đã quên đi nỗi buồn vì a cha rời đi. Tỉnh lại trong lòng Hứa Hoài Khiêm, hài tử dụi dụi đôi mắt sưng đỏ, dựa vào lòng hắn mà ưu sầu.
"Ngươi ưu sầu cái gì chứ?" Vốn không định để ý đến, nhưng Hứa Hoài Khiêm nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của hài tử thì bật cười, “A cha của ngươi đi rồi nhưng có phải là không trở về đâu, qua vài tháng nữa sẽ quay lại thôi.”
Một hội chợ thương mại ở mỗi nơi nhiều nhất cũng chỉ nửa tháng. Thịnh Bắc rộng như vậy, chừng hai ba tháng là Trần Liệt Tửu đã trở về rồi.
Nghe Hứa Hoài Khiêm nói vậy, đôi mắt của Trần Nặc sáng lên: “A cha... về... về!”
"Đúng vậy, a cha của ngươi sẽ trở về!" Hứa Hoài Khiêm vỗ vỗ đầu hài tử. Trần Liệt Tửu nói, cậu sẽ dẫn mọi người đi mấy năm, đợi sau này công việc đã ổn định, có người tiếp quản thì cậu sẽ chuyên tâm ở lại kinh thành.
"Nga!" Trần Nặc nghe xong, tâm tình mới tốt hơn một chút.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT