Tấn triều cũng có lưu ly, chẳng qua bởi vì lưu ly quá đỗi trân quý, Xương Thịnh Đế cùng các thế gia đều giữ gìn cẩn thận, thường không dễ dàng mang ra tiếp khách.
Bởi vậy, Hứa Hoài Khiêm cũng chưa từng thấy qua lưu ly ở Tấn triều. Hắn còn tưởng rằng trên đời này không có thủy tinh.
Giờ nghe Trần Liệt Tửu nói vậy, hắn chợt nghĩ ra, cổ đại có thủy tinh, chẳng qua công nghệ nung nấu chưa tốt lắm, nhưng vẫn trong suốt hơn đồ sứ bình thường, nên được đặt tên là lưu ly.
Hứa Hoài Khiêm lấy cái ly ra khỏi hộp, nhìn món đồ thủy tinh thô ráp, kỳ quái hỏi Trần Liệt Tửu: “Đây là lưu ly ư?”
Trước kia xem tiểu thuyết, trong đó nói lưu ly trân quý, đẹp đẽ, hắn cứ nghĩ lưu ly nhất định phải tinh xảo, hoa mỹ vô cùng, không ngờ thủ công lại thô ráp đến thế.
"Ừm." Trần Liệt Tửu cũng không chắc chắn. Xin thứ lỗi cho một cậu ca nhi quê mùa như cậu không có nhiều kiến thức. Cậu cũng chỉ mới thấy món lưu ly trong truyền thuyết này hôm nay, “Khi gã thương nhân Tây Vực đưa cho ta, hắn cẩn thận lắm, giống như trân bảo vậy, không giống giả mạo.”
Trần Liệt Tửu không phân biệt được lưu ly thật giả, nhưng cậu hiểu cách nhìn thần sắc và cảm xúc của người khác.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT