Mưa xối xả làm ướt tóc cậu, nước chảy tràn qua mặt hòa cùng những giọt nước mắt cuối cùng cũng có thể tuôn ra mà không cần che giấu.
Tầm mắt trở nên mờ ảo, hộp điểm tâm trong tay đã rơi xuống từ lúc nào. Mờ ảo hơn cả tầm mắt, là trái tim đau đớn đến thảm thương.
Tiếng còi xe chói tai dồn dập phía sau vang lên rồi một vũng nước bẩn từ bên hông hất thẳng vào người cậu. Chiếc xe đen nhanh chóng biến mất trong màn mưa lớn.
Ngọc Phù Khanh cúi đầu, nhìn chiếc áo dài màu trắng nguyệt giờ đã lấm lem từng mảng bùn đất, không còn nguyên vẹn. Cậu cẩn thận nhìn kỹ một lúc lâu, mới thấy được hai phần sạch sẽ ở mép áo. Giống hệt cuộc đời cậu, một thân dơ bẩn.
Ô uế, những thứ ô uế thì vĩnh viễn không thể tẩy sạch.
Không một ai quên, cũng không một ai không bận tâm. Trong mắt mọi người, cậu đều là một vũng bùn dơ bẩn.
Những ngày tháng đã qua cứ lướt qua rồi dừng lại, không phải vì quý trọng, không phải vì trân quý mà là vì chán ghét, vì kinh tởm đến mức không muốn chạm vào dù chỉ một chút.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT