Đỗ Minh Trà ngồi nghỉ thêm tầm hai phút, mắt mới đỡ rát đi một chút.
Cái này là di chứng từ hôm bữa bị bột mì bay vào mắt, giờ chỉ cần hơi bị kích thích là nước mắt nước mũi chạy ròng ròng.
Vốn dĩ cô đã thuộc dạng “tuyến lệ hoạt động tích cực”. Titanic cô coi mấy chục lần, mà cứ đến đoạn Jack bám vào tấm gỗ thổi còi là khóc như mưa, khóc đến tận khi phim hết luôn.
Nhưng mà Trà không thấy việc dễ khóc là khuyết điểm đâu nhé.
Hồi còn nổi loạn, cãi nhau với ba mẹ, chỉ cần vừa rơi nước mắt là họ xụi lơ ngay: “Thôi được rồi Trà Trà, đừng khóc nữa… ngoan nào…”
Lúc đó cô còn biết tận dụng triệt để, cứ mềm nắn rắn buông là lấy được bao nhiêu lợi ích từ ba mẹ.
Còn giờ á? Cô chẳng còn tư cách để mà “kiêu” hay “kiều” nữa rồi.
Đỗ Minh Trà ngồi trên ghế dài, quăng xấp khăn giấy đã dùng vào thùng rác gần đó.
Vừa đóng nắp lại thì thấy có một cái đầu nho nhỏ lú ra sau tường, tóc xoăn nhẹ, đôi mắt đen nhánh long lanh như búp bê Tây.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play