Đặng lão tiên sinh cảm thấy một hơi nghẹn ứ trong lồng ngực, suýt nữa không thở nổi.
Tuy từ tối qua, khi thấy Minh Trà tìm Thẩm Hoài Dữ, ông đã cảm giác có gì đó không ổn, nhưng vẫn tin rằng Thẩm Hoài Dữ là người chính trực, hơn nữa địa vị khác biệt, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện kỳ quặc gì… phải không?
Nhưng nếu thật sự nói ra thì, trong lòng ông vẫn thấp thỏm bất an.
Vừa nãy, Đặng Ngôn Thâm làm ông mất bao nhiêu thời gian, hết từ thơ phú ca dao, nói sang nhân sinh lý tưởng, rồi lại vòng sang mấy chuyện vô nghĩa “trời thật nóng a ha ha ha” không đầu không đuôi. Đặng lão tiên sinh cau mày nghe được vài phút, cuối cùng không chịu nổi, chống gậy vụt cho đứa cháu đầu óc không thông minh này một cái, mắng một trận “rảnh rỗi không việc gì còn thích tìm chuyện”, rồi chống gậy ra ngoài.
Xuống lầu một không thấy bóng dáng Đỗ Minh Trà, trong lòng ông lại dấy lên linh cảm chẳng lành.
Vừa âm thầm hận sắt không thành thép mắng Ngôn Thâm không biết cố gắng, ông vừa đẩy cửa phòng Thẩm Hoài Dữ —
Và nhìn thấy một cảnh tượng mà ông không muốn thấy nhất.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT