Phòng bếp nhà Thẩm Hoài Dữ rất rộng, nhưng nhìn qua thì chẳng có mấy dấu vết từng sử dụng, như thể vừa trang hoàng xong để bán nhà mẫu. Cả căn bếp một màu trắng đen xám lạnh lẽo, thứ duy nhất có chút hơi người chính là chữ “phúc” đỏ mà Đỗ Minh Trà vừa dán lên khi nãy — ấm áp, nổi bật.
Chữ “phúc” đỏ trên nền đen, sạch sẽ rõ ràng.
Mặt đảo bếp bằng kim loại, lạnh tanh, trông như mang theo cả cảm xúc xa cách. Vớ của cô bị rách một lỗ, cứ thế dính lên mặt bếp lạnh buốt, hơi lạnh lan vào da thịt khiến Đỗ Minh Trà rùng mình một cái, tay bất giác kéo lấy vạt áo sơ mi của Thẩm Hoài Dữ.
Chất vải cotton cao cấp trên người anh lạnh lẽo, đối lập hoàn toàn với chiếc váy mềm mại của cô. Đỗ Minh Trà cúi mắt nhìn xuống, vừa xót xa vừa bất đắc dĩ mà kéo váy mình lại. Bộ váy mới mặc chưa đến nửa ngày, vậy mà tay áo và cổ áo đều đã rách tả tơi, giống như một đóa hoa trắng tinh bị bứt ra giữa chừng, bung nở trong tình trạng tan nát.
Thẩm Hoài Dữ cắn lấy vành tai cô, giữ trong miệng không buông.
Đỗ Minh Trà mới vừa tắm nước ấm xong, trên vành tai còn vương mùi chanh nhè nhẹ pha chút hương cam ngọt dịu. Trước đây cô từng len lén lục lọi đồ dùng trong nhà Thẩm Hoài Dữ, phát hiện từ sữa tắm, dầu gội đến cả tuýp kem dưỡng da tay bé tí ti chỉ 30ml thôi cũng đến gần cả ngàn tệ, toàn là đồ của một thương hiệu cao cấp duy nhất.
Cô nào có tiền tiêu hoang vậy, liền đi siêu thị lục tung một vòng, cuối cùng cũng tìm được loại sữa tắm có mùi gần giống.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT