Tiết Tùng Lý vốn không nhận ra ngoại tổ phụ của nàng. Thấy Lý Văn Khê trầm mặc, hắn chỉ cho rằng nàng nhớ lại chuyện cũ không vui, tâm tình sa sút. Nàng cũng không giải thích, chỉ lặng lẽ gật đầu, rồi nhanh chóng hạ quyết tâm — tạm thời không nhận thân.
Nàng biết rõ, quan viên tiền triều, kết cục thường chia làm hai loại. Một loại như Đổng Hựu, không quá để tâm ai làm hoàng đế. Họ học văn luyện võ chẳng qua là để kiếm miếng cơm manh áo. Chim khôn chọn cành mà đậu, người khôn chọn chủ mà thờ.
Loại thứ hai — chính là như ngoại tổ phụ của nàng. Có liên hệ sâu xa với hoàng thất tiền triều, dây mơ rễ má, muốn cắt cũng chẳng đứt. Bị các thế lực mới vây ép, muốn sống chỉ có hai đường: một là tự dựng cờ hiệu, xưng vương xưng bá; hai là ẩn nhẫn, giấu mình chờ thời, hoặc cả đời không xuất đầu lộ diện, sống như người thường.
Lý Văn Khê vẫn nhớ rõ kết cục của ngoại tổ phụ ở kiếp trước. Trong trận đánh cuối cùng khi tiến vào kinh thành, ông bị bắn hơn mười mũi tên, thân thể như nhím, chết ngay tại chỗ. Nàng khi ấy đau lòng, nhưng cũng nghĩ: Ông là võ tướng, chết nơi sa trường, cũng coi như không uổng một đời.
Nhưng sống lại một đời, nàng nghĩ nhiều hơn. Lúc đó, nhà họ Kỷ đã chiếm đủ thiên thời địa lợi nhân hòa. Kỷ gia quân tử thương chưa đến trăm, mà người có chức vụ cao nhất trong số đó chết — chính là ngoại tổ phụ của nàng.
Ông không phải người xung phong đầu tiên, vì sao lại chết? Ngoại tổ phụ là chỗ dựa lớn nhất của nàng khi ấy, Kỷ gia không cần nàng nữa, thì càng không cần ông.
Kiếp này, nàng không muốn nhận thân, chính là vì nguy cơ lớn nhất của nàng vẫn chưa được hóa giải, không muốn kéo người thân vào vũng nước đục. Làm hòa thượng cũng tốt — an toàn, thanh tịnh, thoát khỏi thế tục.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT