Người treo cổ mà chết, tư thế chết đều vô cùng thê thảm. Triệu Phương Nhi đôi mắt trợn trừng, mặt mày trắng bệch, thân thể vẫn theo quán tính khẽ đong đưa.
Tề Thăng từ nhỏ được cha mẹ nuông chiều, nào từng thấy qua cảnh tượng dọa người như vậy, kinh hồn bạt vía bò ra khỏi cửa, khóc lóc gọi cha nương, vội vã chạy sang cầu cứu song thân ở viện bên.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!” Tề Thuận trông thấy nhi tức treo cổ tự vẫn, suýt nữa tức đến nghẹt thở. Ông giơ gậy trúc lên, không chút nương tay đập thẳng vào người Tề Thăng.
Nhi tức xưa nay hiền thục chu toàn, nếu bị bức đến đường cùng, tất là do nghiệt súc này mà ra!
“Phụ thân, phụ thân, thật chẳng liên quan gì đến hài nhi cả! Hài nhi vốn định để nàng đến hưởng phúc mấy ngày, là nàng nhất thời nghĩ quẩn mới làm điều dại dột, chẳng can gì đến hài nhi đâu phụ thân!” Tề Thăng hiện tại ăn nhờ ở đậu, tay làm chẳng ra bạc, cũng chẳng dám tránh né để khỏi bị đánh.
Nghe hết đầu đuôi sự tình, Tề Thuận chỉ thấy rằng gậy trúc là nhẹ, hối hận không vác cuốc bổ chết cái mầm tai họa này cho xong, để khỏi rước nhục về nhà!
“Việc tốt ngươi làm đó! Lão phu còn mặt mũi nào đi gặp thân gia!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT