Sáng sớm hôm sau, vào giờ Mão, đoàn người từ nha môn xuất phát, cưỡi ngựa thẳng hướng thôn Trịnh mà đi.
“Ngươi cưỡi ngựa cũng khá đấy.” Lâm Vịnh Tư nhẹ nhàng thúc bụng ngựa, tay nắm cương, tuấn mã thong dong tiến bước.
“Thuộc hạ lúc nhỏ từng học mấy năm, lâu không luyện, suýt nữa thì quên mất.” Lý Văn Khê mỉm cười, không nói gì thêm.
Người từng học cưỡi ngựa thuở bé là cửu công chúa thật sự, đâu phải nàng – kẻ giả mạo nửa đường mới thế thân. Kiếp trước, người dạy nàng kỹ thuật cưỡi ngựa chính là Kỷ Lăng Vân. Chuyện cũ ấy… chẳng muốn nhắc lại làm gì. Do giữa các nạn nhân không tra ra điểm chung nào, bọn họ vẫn thiên về kết luận rằng hung thủ tuổi không lớn.
“Không rõ đứa trẻ mà hôm nay chúng ta cần tìm là người thế nào?” Lâm Vịnh Tư cất tiếng hỏi, “Tuổi quá nhỏ thì e rằng không đủ khả năng giết người, nhưng lớn quá thì lại khó khiến những nữ nhân kia sinh lòng thương xót.”
Hắn đã suy nghĩ rất lâu trong đêm qua, chỉ thấy đây là một nghịch lý: vừa phải nhỏ tuổi để khiến người ta không đề phòng, lại vừa phải tàn nhẫn quyết đoán, thậm chí có đủ thể lực ra tay sát hại. Một đứa trẻ như vậy… thật sự có thể tồn tại sao?
“Đại nhân nghĩ quá rồi, Ai nói rằng đứa trẻ dùng để lừa gạt người khác và hung thủ thực sự ra tay giết người, nhất định phải là cùng một người?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT