Trong nghĩa trang của huyện, Thuận Tử và Chung thúc đã sớm đặt ngay ngắn ba thi thể trước cửa nhà xác, các dụng cụ cần thiết cũng chuẩn bị đầy đủ, chỉ đợi Lý Văn Khê đến để bắt đầu khám nghiệm.
Lý Văn Khê không nhiều lời, lấy vải che kín miệng mũi, vừa kiểm tra thi thể vừa trò chuyện với Lâm Vịnh Tư, thuật lại những phát hiện ban đầu. Còn việc ghi chép tỉ mỉ thì do Chung thúc đảm nhiệm. Khi biết người ghi chép là Chung thúc, Lý Văn Khê có phần ngạc nhiên, bất giác đưa mắt quan sát  ông lão vóc người nhỏ bé, dung mạo bình thường kia thêm lần nữa. Thời này, người biết chữ quả thực hiếm hoi. Kẻ nào đọc qua “Tam Tự Kinh”, biết viết vài chữ đã được xem là có học. Một người như Chung thúc – biết chữ, lẽ nào lại cam tâm tình nguyện làm người thu xác trong nghĩa trang? Rõ ràng ông có thể chọn con đường tốt hơn. Nhưng nàng xưa nay vốn không tò mò chuyện của người khác, bởi chính bản thân nàng cũng mang trong mình bí mật to lớn. Nàng nhanh nhẹn bắt tay vào việc, gọi Thuận Tử hỗ trợ cởi bỏ y phục của thi thể, hoàn toàn không để ý Lâm Vịnh Tư đứng bên đã ngượng ngùng đỏ bừng cả mặt.
Lý công tử quả là người gan dạ. Tuổi còn trẻ mà lại có thể điềm nhiên đối diện ba thi thể nữ giới, mặt không biến sắc quả thực hiếm có.
Nàng mở miệng, giọng rõ ràng, chậm rãi: “Ghi chép: Thi thể thứ nhất, dài năm thước một tấc, đầu bị vật nặng đập mạnh liên tục dẫn đến vỡ toàn bộ hộp sọ, vết thương chí mạng. Thi thể đã hết cứng, tĩnh mạch hoại tử lan rộng, ước tính tử vong hơn năm ngày. Trên lưng, chân và gót có vết trầy xước do bị kéo lê, da trắng bệch, không chảy máu, không sưng đỏ – chứng tỏ là thương tích sau khi chết. Không có dấu vết bị xâm hại hay thương tích nào khác. Lòng bàn tay có chai dày, da dẻ thô ráp, y phục giản dị, đoán chừng xuất thân bần hàn. Độ tuổi từ hai mươi đến bốn mươi.” Lâm Vịnh Tư gật đầu, rồi cau mày hỏi:
“Vẫn chưa xác định được thân phận nạn nhân sao?”
Lý Văn Khê lắc đầu. “Không có danh tính, mọi điều đều là suy đoán.”
Hắn nhíu mày: “Một phụ nữ đã thành thân, mất tích nhiều ngày, nhà chồng sao có thể không phát giác, lại chẳng thèm báo quan?”
Lý Văn Khê nhếch môi: “Ai nói nàng ấy nhất định đã có chồng?”
Vừa dứt câu, Lâm Vịnh Tư mới nhận ra mình hỏi thừa. Hắn tự cười gượng: “Cũng có thể là quả phụ, hoặc chồng đi xa.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play