Ở quán trà ăn uống xong, nghỉ ngơi một lát, chờ đến khi mặt trời bên ngoài dịu xuống, Ngô Kình Viễn cùng Lâm A Mặc mới hướng thôn đi.
Vì trên tay xách theo đồ vật, nên bước chân hai người cũng không nhanh. Chờ đến khi trở lại thôn, những thôn dân đi làm đồng đều đã bắt đầu lục tục về nhà.
Lâm Thiên Bảo cùng Trương Đại Trụ đang ở dưới bóng cây liễu lớn ở cửa thôn chờ bọn họ.
“Ca, các ngươi cuối cùng cũng về rồi. Đại Trụ ca sắp sốt ruột chết rồi, kéo ta ở đây đợi cả buổi chiều, nóng chết ta mất!”
Vừa thấy mặt, Lâm Thiên Bảo liền chạy lên mè nheo cầu an ủi. Từ nhỏ không có mẹ ruột, cậu bé rất thích làm nũng với anh ruột mình.
“Là Đại Trụ ca kéo ngươi hay là ngươi tự đến? Đừng làm nũng, đây, bánh hương tô của Tô Hương Viên, mau ăn đi, về đến nhà mà để nãi thấy là không có phần của ngươi đâu...”
Lâm A Mặc sớm đã quen với việc đệ đệ ỷ lại mình như vậy, gõ một cái vào đầu Lâm Thiên Bảo để giáo huấn một câu, liền lấy ra miếng bánh bột ngô mà Triệu Hải Sinh đã cho cậu ở trấn trên, vừa đưa vừa dặn dò.
Mặc dù đệ đệ là đứa con trai độc nhất trong nhà, nhưng nãi cậu chỉ thương tam thúc, đứa con út này. Một miếng bánh bột ngô mang về nhà căn bản không đủ chia, cậu đương nhiên phải để lại cho đệ đệ ruột của mình.
Lâm Thiên Bảo người nhỏ nhưng cũng quỷ quái, gật đầu, nhưng nghe xong vẫn không nỡ ăn ngay, bánh hương tô của Tô Hương Viên còn khó kiếm hơn cả kẹo hồ lô. Cậu bé cười rồi lại gói bánh lại, giấu vào tận trong cùng quần áo, rồi mới ha ha cười.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play