Bởi vì là dị năng giả, Ngô Kình Viễn không chỉ có tinh thần lực cường đại, mà còn có ký ức và độ linh mẫn của ngũ quan đều tốt hơn rất nhiều so với người bình thường. Với thị lực của hắn, rất rõ ràng hắn đã thấy người chào hỏi Lâm A Mặc chính là Triệu Hải Sinh mà hắn đã gặp ở tiệm tạp hóa trước đó.
Xem hai người cười nói chuyện với nhau thì hẳn là quen biết. Nụ cười trên mặt Lâm A Mặc cũng không giống bình thường. Tuy đều là cười, nhưng lại dường như có chút ngại ngùng, dáng vẻ nói chuyện và tư thế đứng cũng khác ngày thường, so với sự hoạt bát thường ngày, có thêm vài phần điềm tĩnh.
Đặc biệt là khi Triệu Hải Sinh đưa cho cậu món đồ được bọc trong khăn vải, dáng vẻ thiếu niên càng thêm e thẹn. Dù trên mặt có khối vết bớt xanh khó coi, nhưng vẫn có thể nhìn ra nụ cười ấy ngọt ngào vô cùng.
Còn Triệu Hải Sinh nhận thấy dáng vẻ này của cậu, nụ cười trên mặt hắn càng thêm tự tin tràn đầy.
Ngô Kình Viễn thấy cảnh tượng như vậy thì tâm trạng tốt đẹp vừa rồi biến mất. Nhớ lại những lời nghe được ở tiệm tạp hóa, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Triệu Hải Sinh láu cá tính toán trước mắt, trong lòng hơi trầm ngâm.
Bên kia hai người cũng không nói chuyện lâu lắm, Triệu Hải Sinh rất nhanh liền đi rồi, chỉ để lại Lâm A Mặc một mình ôm đồ vật cười ngọt ngào đứng tại chỗ.
Chờ Ngô Kình Viễn đi đến bên cạnh gọi cậu một tiếng, cậu mới hoàn hồn lại chào hỏi: “Ngô đại ca, huynh dạo xong rồi à?”
Tính tình cậu thiếu niên thật sự vô cùng phóng khoáng, bất kể khi nào trên mặt đều mang theo nụ cười, lúc chào hỏi cũng vậy, cười rộ lên hai mắt cong cong rất đẹp.
Tâm trạng trầm ngâm của Ngô Kình Viễn cũng theo đó vui vẻ trở lại, nhưng nghĩ đến hình ảnh vừa rồi, tâm trạng lại dao động, thuận miệng dò hỏi một câu không dấu vết.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT