Tinh thần Tô Hữu đang tập trung phân tách không gian, sắp đến bước cuối cùng thì đột nhiên có tiếng tức giận vang lên. Cậu giật mình đến mức không gian đang hai phần liền tự động tách thành bốn, chưa kịp phản ứng thì ý thức đã bị gián đoạn và thu hồi lại. Sau khi hoàn hồn, cậu sững sờ một lát, cúi đầu kinh ngạc nhìn nốt ruồi son trên ngực mình càng đỏ tươi và đầy đặn hơn, gần như trở thành một viên ngọc trai màu máu.
Cố Thận ôm chặt cậu, nhẹ nhàng nói bên tai: “Đây là chuyện bình thường, vì dị năng của cậu tiến bộ, biểu trưng cũng sẽ có thay đổi tương ứng. Giống như mỡ được đốt cháy, dáng người cũng sẽ thay đổi. Cậu đừng lo lắng.”
“Sao các người không trả lời tôi… Các người vừa rồi rốt cuộc đang làm gì?” Sở Nạo thấy cả hai người đều không phản ứng, bực bội nhấn mạnh.
Cố Thận vẫn không để ý đến anh ta, tiếp tục nói với Tô Hữu: “Lần đầu tiên cậu làm được như vậy đã rất tốt rồi, nhưng cậu có thể làm tốt hơn. Dựa vào thể lực và ý thức của cậu, có thể thử tách từ bốn thành sáu. Chỉ tiếc là…”
Tô Hữu hơi thất vọng cúi đầu, tiếc nuối vì mình đã không thể cố gắng hết sức.
Hai người trước mắt vẫn đang ôm nhau, hơn nữa… ở cái tư thế này, quần áo thì xộc xệch, da thịt thì trắng nõn, nốt ruồi thì đỏ au. Người đàn ông lớn tuổi thì nói chuyện dịu dàng, Tô Hữu ngoan ngoãn nghe lời trong vòng tay rộng lớn, cơ thể mảnh khảnh được bao trọn hoàn toàn. Hai người không chỉ gần gũi mà hơi thở còn ấm áp, chỉ cần Cố Thận muốn, Tô Hữu tuyệt đối không có khả năng thoát ra.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play