“Thế này được chưa?” Tô Hữu cúi đầu nhìn nốt ruồi son đỏ tươi như máu của mình, cùng với đầu ngực trắng muốt phía dưới. Cậu cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói rõ.
“Được chứ.” Đôi mắt Cố Thận thâm trầm, giọng nói bình tĩnh và chậm rãi, bề ngoài trông thật sự điềm tĩnh như mặt nước, không có chút bất thường nào: “Sau này nếu tôi bị thương, cậu cũng phải bôi thuốc cho tôi mà?”
“À… đúng rồi.” Tô Hữu nghĩ lại, quả thật sau này nếu Cố Thận đi đánh tang thi hay bị thương trong chiến đấu, mà cậu và Cố Thận lại có quan hệ, hơn nữa nếu Cố Thận bị mọi người xa lánh, cậu thật sự sẽ phải bôi thuốc cho hắn.
Cũng phải, chẳng qua chỉ là hai người đàn ông giúp nhau bôi thuốc thôi mà. Cậu cứ suy nghĩ vớ vẩn, lại còn nghĩ xấu cho Chú Cố.
Chú Cố nghiêm túc, đứng đắn như vậy, sao có thể có bất thường được.
Tất cả là do cậu, đầu óc quá ngốc, không chứa được những thứ hữu ích.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play