Sáng sớm cuối thu, cái lạnh càng lúc càng buốt giá, sương trắng phủ dày trên cỏ khô. Gió hiu quạnh thổi qua ngoài lều. Trong chăn, Tô Hữu vẫn còn ngái ngủ, mơ màng thì bị đánh thức. Một chiếc khăn ấm đặt lên mặt cậu, nhiệt độ không khó chịu, thậm chí còn rất thoải mái, nhưng cơn buồn ngủ lập tức tan biến. Khi cậu còn chưa tỉnh táo, chiếc khăn đã lau sạch mặt cậu.
Chăn bị kéo ra, một bên má Tô Hữu còn vương chút hồng, nổi bật trên làn da trắng trẻo, như thể vừa được thoa phấn.
Triệu Ý không kìm được đưa tay chạm vào vệt hồng đó, lòng bàn tay muốn nhẹ nhàng xoa nắn. Nhưng Tô Hữu đã tỉnh hẳn, vội vàng né tránh, đề phòng nhìn người đàn ông đang mặc thường phục trước mặt. Họa tiết rồng và mây trên áo làm nổi bật dáng người cao lớn, vẻ mặt uy nghiêm, tuấn tú. Tô Hữu mệt mỏi thở dài: “Hoàng thượng, sao người lại dậy sớm vậy?”
Đến dê bò của Mãi Đề còn chưa kêu đói, thế mà hắn đã đến đánh nước ấm rửa mặt và gọi cậu dậy.
“Mấy ngày liên tục như vậy, người không mệt sao?” Tô Hữu cũng cảm thấy mệt mỏi thay. Hơn mười ngày rồi, vị Hoàng đế từ trước đến nay được người khác hầu hạ, chưa từng động tay vào việc gì, lại mỗi ngày dậy sớm tự mình đánh nước ấm cho cậu rửa mặt.
Trước đây, khi chỉ giúp Triệu Ý thay đồ rồi quay lại ngủ, Tô Hữu đã thấy mệt. Cậu thật sự không hiểu tại sao Triệu Ý có thể làm việc này không biết mệt mỏi, và ngày càng chu đáo hơn. Ban đầu nhiệt độ nước không ổn, hắn đã điều chỉnh đến mức hoàn hảo. Lúc đầu, tiếng gọi của hắn khiến cậu bực mình, giờ đây hắn đã có thể canh đúng giờ giấc và giữ nhiệt độ nước vừa phải. Hắn tiến bộ rất nhanh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT