Tô Hữu khóc đến đôi mắt sưng đỏ, cả người mềm nhũn trong vòng tay của Lâm Đoan. Cậu r*n rỉ, cố đẩy y ra, nhưng y lại thỏa mãn ôm chặt cậu. Ý chậm rãi lau nước mắt cho Tô Hữu, bàn tay xoa nhẹ cổ tay đang bị y giữ. Tô Hữu vừa tức vừa giận, vùng vẫy một lúc rồi mệt mỏi, vừa mắng mỏ lẩm bẩm vừa chìm vào giấc ngủ.
Lâm Đoan nhìn Tô Hữu một lúc lâu, ngón tay lướt trên đôi môi đỏ mọng, sưng nhẹ, ánh mắt vẫn thâm trầm. Chỉ đến khi nghe tiếng chim ưng kêu, y mới rời khỏi lều.
Những người lính canh bên ngoài thấy Khả Hãn vương ra ngoài, rồi chỉ một lúc sau lại thấy hắn quay vào, liền trao đổi ánh mắt đầy ẩn ý. Họ hiểu rằng đó là sự bồng bột của tuổi trẻ, không thể rời xa người yêu. Họ nghĩ, có lẽ sau khi kết hôn, Cát Tang sẽ hiếm khi xuất hiện trước mặt mọi người.
Khi Tô Hữu tỉnh lại lần nữa, cậu thấy A Mục Hãn đang ôm mình. Tưởng đó vẫn là Lâm Đoan, cậu hoảng hốt vùng vẫy, chất vấn: “Ngươi còn muốn làm gì?” A Mục Hãn nhíu mày, không hiểu: “Ta làm gì?”
Tô Hữu đưa tay sờ lên cằm A Mục Hãn, thấy đường nét góc cạnh, da thịt mịn màng, không có dấu vết của mặt nạ da người. Cậu nhận ra đó là A Mục Hãn, vội vàng rụt tay lại. Nhưng A Mục Hãn nắm lấy tay cậu, đặt lên mặt mình: “Sờ đủ rồi thì muốn rút về sao? Ở chỗ ta không dễ dàng vậy đâu.”
“Ngươi… ngươi buông tay!” Tô Hữu đỏ mặt, cố gắng rút tay ra nhưng không được, đành mặc kệ A Mục Hãn mân mê ngón tay mình. A Mục Hãn hỏi: “Sao lại sờ ta?”
“Ta muốn…” Tô Hữu nuốt lại câu trả lời thật sự, thay vào đó là một câu cộc lốc: “Sờ thì sờ, mặt ngươi quý lắm sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT