Lâm Đoan hành tung rất kỳ quái, Tô Hữu vòng một hồi vẫn không tìm thấy y. Cậu cứ loanh quanh giữa đám người đang vui chơi ở chốn hoa nguyệt, từ tiền viện đến hậu viện, rồi đứng rất lâu trước cửa một gian phòng đóng kín, nhưng vẫn không tìm thấy Lâm Đoan. Lòng cậu sốt ruột, suýt nữa đã gọi hệ thống giúp mình tìm vị trí của Lâm Đoan, nhưng hệ thống nhắc nhở tích phân ít ỏi, cậu đành thôi.
Cậu đành bất đắc dĩ tiếp tục tìm kiếm. Vòng đến vòng thứ ba, đang lúc vô cùng buồn rầu, cậu đột nhiên quay người lại và va vào lồng ngực rắn chắc của một người đàn ông. Hơi thở xa lạ bao trùm lấy cậu, nhưng không phải mùi hôi của rượu thịt như những người đàn ông xung quanh, mà là mùi tươi mát như băng tuyết trên núi hòa lẫn một chút mùi rượu. Tô Hữu ngẩng đầu nhìn, vừa vặn đối diện với đôi mắt không còn thanh minh của Lâm Đoan.
Dường như, ý đã bị chuốc say ở Hoan Hỉ lâu này.
Hai má ửng hồng, đôi mắt sắc bén lãnh đạm lý trí trước đây giờ đây mơ màng, tứ chi vô lực, hơi thở hỗn loạn, bước chân đi cũng lảo đảo xiêu vẹo. Tô Hữu tức khắc nảy ra một kế.
Người này đã nằm trong tay mình, mình muốn hãm hại y thế nào, chẳng phải do mình quyết định sao, đúng không?
Tô Hữu cảm thấy mình là một vai người qua đường Giáp, có chút quá mức tà ác, quả thực giống một vai phản diện.
Cậu lắc lắc đầu, vội vàng hoàn hồn, vươn tay đỡ Lâm Đoan: “Vị công tử này, là uống say rồi sao? Để ta mở một gian phòng cho ngài nhé.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play