Tô Hữu bị ôm chặt cứng, vẫn chưa hiểu rõ tình trạng, chớp chớp mắt. Chóp mũi cậu toàn là mùi hương quen thuộc. Sau khi tỉnh táo hơn rất nhiều, cậu ngờ vực hỏi: “Bệ hạ, có chuyện gì vậy?”
“Ta, ta rất vui.” Giọng Triệu Ý run rẩy, nghẹn ngào khôn tả. Trán hắn dán vào sau gáy Tô Hữu, thân mật cọ cọ: “Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi.”
“????” Tô Hữu không hiểu nguyên do: “Cái gì gọi là cuối cùng ta cũng tỉnh?”
“Ngươi ngủ mười lăm ngày.” Triệu Ý mở miệng, hơi thở nóng bỏng, phả vào làn da trắng nõn như tuyết khiến nó ửng hồng: “Mười lăm ngày này…” Mỗi một ngày đều gian nan như sống một năm vậy.
“Mười lăm ngày…” Tô Hữu nhíu mày, ngay sau đó lông mày giãn ra, phản ứng kịp, hoảng sợ hỏi: “Nói như vậy, ta đã mười lăm ngày không liên lạc với người nhà sao? Mười lăm ngày này ta còn có được nhận lương không, sẽ không bị trừ hết chứ?”
Triệu Ý một bầu niềm vui sướng và hưng phấn đều bị câu nói đó của cậu làm cho tan biến. Quả nhiên là không thể trông chờ Tô Hữu sẽ nói lời nào hợp tình hợp cảnh. Sau này, e rằng ngay cả lời âu yếm cũng sẽ có bảy phần giận dỗi ba phần phiền lòng. Triệu Ý lại cong môi khẽ cười, ôm lấy cậu , nói: “Trẫm cho phép ngươi ra cung về nhà.”
“Còn nữa, nếu ngươi đúng giờ về cung, thì tiền lương của ngươi sẽ không bị trừ. Nếu không về cung, trẫm sẽ tịch thu hòm tiền của ngươi, liên quan đến tiền lương tháng này cũng bị trừ hết.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT