Tô Hữu bị Chu Du ôm, không thể nói chuyện, không thể mở miệng giải thích rằng mình thật sự vừa cùng Ác Long chơi xong mới trở về.
Chu Du tự an ủi mình, trán lấm tấm mồ hôi. Trên người anh ta còn dính mùi bùn đất, hơi thở hổn hển. Anh ta mãn nguyện khi thấy Tô Hữu dường như chưa từng rời đi, nặng nề thở phào nhẹ nhõm: “Không có là tốt rồi, không có là tốt rồi.”
Tô Hữu chớp chớp mắt, đành để cho anh hiểu lầm.
Dù sao cũng chỉ là lén lút ra ngoài chơi thôi. Chỉ cần không bị phát hiện, vậy thì giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra cũng rất hợp tình hợp lý, đúng không?
Mặc dù Tô Hữu không giải thích, nhưng Chu Du vẫn lo lắng. Anh không quản vất vả chạy đi chạy lại. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, anh lại chạy về để gặp Tô Hữu. Rất nhiều lúc, anh chỉ có thể vội vàng dựa vào bệ đá của Tô Hữu để chợp mắt vài giờ. Đồng hồ sinh học chính xác đến giờ là anh lại rời đi.
Hơn nữa, rõ ràng càng về sau, nhiệm vụ càng vất vả, nhưng Chu Du lại càng đến thường xuyên hơn.
Tuy nhiên, tất cả đều trùng với thời điểm Tô Hữu ra khỏi mê cung. Mỗi lần Chu Du đến, Tô Hữu đều đứng ở trên bệ đá của mình, an toàn như ban đầu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT