Tạ Hành vội giải thích, "Ta chỉ là đang dạy con, cảm thấy là nam nhi đại trượng phu mà cứ hay khóc thì không tốt."
Đào Yểu trừng mắt nhìn hắn, "Con mới lớn chừng nào, còn chưa phải là nam nhi đại trượng phu gì cả. Huống hồ Tam Lang hơn hai mươi tuổi còn rơi nước mắt, không lẽ không cho một đứa trẻ con khóc!" Nói rồi vội vàng ôm đứa con bảo bối của mình vào lòng dỗ dành, một lúc lâu sau mới dỗ cho con ngừng khóc.
Bị nàng nói đến á khẩu, Tạ Hành nhìn đứa con với đôi mắt đen như mực còn ngập trong nước, trông thật đáng thương, trong lòng cũng có chút hối hận, vội vàng vươn tay về phía con, "Ngoan nào, y y bế bế."
Con trai hắn quay mặt đi, ôm chặt cổ a nương, rõ ràng là đang giận.
Tạ Hành vội nhặt quả cầu gỗ đàn hương mà con muốn trên đất lên đưa vào tay nhóc, hôn lên má con, "A da lần sau không mắng con nữa."
Cũng may con trai hắn cũng giống a nương, không bao giờ chịu được người ta dỗ.
Tạ Hành dỗ vài câu, nhóc liền vô cùng không có cốt khí mà nhào vào lòng a da, hai cánh tay nhỏ ôm chặt cổ a da, vùi khuôn mặt trắng nõn còn vương nước mắt vào hõm cổ a da, giống như trước đây, gọi một tiếng "y y" không rõ ràng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT