"Siêu phàm sinh vật, Chìa Khóa Linh Hồn và Linh Khế Thất... rốt cuộc chúng xuất hiện từ khi nào, đến nay không còn ai truy được. Khi nền văn minh Lam Tinh hình thành, chúng dường như đã tồn tại từ lâu."

"Người đầu tiên trong lịch sử nhân loại thức tỉnh được Chìa Khóa Linh Hồn là Tinh Linh Thủy Đế – vị hoàng đế khai quốc của đế quốc Tinh Linh đã bị diệt vong hơn hai ngàn năm trước. Cũng chính ông là người phát hiện ra Linh Khế Thất, sử dụng chìa khóa mở nó và hoàn tất khế ước với sủng thú đầu tiên – Tuyết Tinh Linh."

Minh Hi nhíu mày, khẽ gật đầu. Cô vẫn còn nhớ mang máng về cái tên này trong sách giáo khoa lịch sử tinh tế. 

Vĩ nhân thì đã là quá khứ, nhớ một chút làm điểm kiến thức là đủ rồi.

Cô lật tiếp trang tài liệu, mắt sáng lên khi đọc đến một đoạn:

"Khi thể năng đạt cấp F, não vực khai mở đạt 2%, con người mới có thể thức tỉnh Chìa Khóa Linh Hồn và không gian sủng thú."

— Thì ra là vậy. — Minh Hi lẩm bẩm.

Thể năng thì không cần nói, luyện là được. Nhưng não vực khai phá – chính là mức độ khai thác tiềm năng não bộ – mới là cửa ải khó nhằn. Người thường cơ bản chưa đến 1%. Còn để thức tỉnh? Vượt rào thể năng thì có thể dùng thuốc. Nhưng não vực… chẳng có đường tắt.

Ba ngàn năm trước, xác suất con người thức tỉnh chỉ vỏn vẹn 0.01% – cả ngàn người mới có một. Mãi đến năm 2312, tiến sĩ Lâm Vũ Hành của Long Hoa quốc phát hiện ra một loại khoáng thạch đặc biệt có khả năng tạo ra từ trường kích thích não vực khai mở. Loại khoáng thạch này được đặt tên là Hồng Mông Thạch.

Từ đó, nhân loại bước vào thời đại Hồng Mông Thức Tỉnh – thức tỉnh nhân tạo bằng năng lượng khoáng thạch.

Năm 2794, Liên Minh Tinh Tế chính thức ban hành pháp lệnh: mọi công dân đủ 15 tuổi, nếu thể năng đạt cấp F, sẽ được miễn phí một lần Hồng Mông Thức Tỉnh.

Tỷ lệ thức tỉnh hiện tại đã tăng lên tới 79%.

Tuy vậy, vẫn có những người không cần bất kỳ ngoại vật nào cũng có thể thức tỉnh – gọi là thức tỉnh tự nhiên. Và họ, luôn mạnh hơn, đặc biệt hơn, bởi Chìa Khóa Linh Hồn của họ thường ở phẩm cấp rất cao.

Đọc đến đây, đôi mắt Minh Hi bỗng sáng rực.

Thức tỉnh tự nhiên?

Cô nghĩ đến cái không gian hình kim tự tháp đã xuất hiện trong không gian ý thức của mình ngay khi xuyên tới thân xác này. Và ánh sáng thần bí ở trung tâm – chính là Chìa Khóa Linh Hồn trong truyền thuyết!

Không nghi ngờ gì nữa – cô đã thức tỉnh tự nhiên.

Cô chỉ cách việc trở thành một Ngự Thú Sư chân chính đúng một bước.

Tiếng chuông reo vang, tiết học buổi sáng cuối cùng kết thúc.

Minh Hi giật mình nhớ ra: cô vẫn còn nhiệm vụ dọn dẹp WC nữ chưa làm xong. Vội vàng thu dọn sách vở, cô định chạy ngay đi hoàn thành cho kịp.

Nhưng chưa kịp ra khỏi lớp thì một nam sinh lạ mặt gọi với theo:

"Ai là Minh Hi? Chủ nhiệm giáo dục gọi bạn lên văn phòng một chuyến."

Cô khẽ thở dài. Chắc mấy nữ sinh kia đã đi khiếu nại thật rồi.

Quả nhiên, vừa bước vào phòng, đã thấy chủ nhiệm Hoàng Tinh – người được gọi là “Tinh Tinh mỹ nhân” bởi dáng vẻ trẻ trung và lịch thiệp. 

Dù thực tế ông đã ngoài bốn mươi, nhưng là một Ngự Thú Sư cấp D, nên được thiên nhiên ưu ái trẻ mãi không già.

Hoàng Tinh mỉm cười, nhưng ánh mắt lại hơi nghiêm nghị.

“Minh Hi à, gần đây nhà vệ sinh nữ khu học bị than phiền là bẩn và bốc mùi. Nhiều bạn đã lên tiếng phản ánh.” 

"Thầy biết em khó khăn, vừa học vừa làm không dễ. Nhưng em đã đồng ý với nhà trường, thì phải hoàn thành công việc được giao. Em nghĩ sao?"

Minh Hi cúi đầu, nhẹ giọng:

"Thầy… em xin lỗi. Là lỗi của em."

Cô không tìm cớ, cũng không đổ lỗi. Chỉ đơn giản nhận sai.

Thực tế, cô phải làm ở tiệm bánh bao lúc sáng sớm, tới trường là sát giờ học. Tan học lại chạy đi làm thêm ở quán nướng. Hoàn toàn không có thời gian làm nốt phần dọn dẹp.

Hoàng Tinh thở dài, vẫy tay:

"Thôi vậy. Nhà trường sẽ giao lại công việc này cho người khác. Về phần học phí em còn thiếu thì…"

Ông chưa kịp nói hết câu thì đã nghe Minh Hi cắt lời:

"Xin thầy cho em thêm một chút thời gian. Em đảm bảo đến cuối tháng sẽ trả hết học phí còn thiếu."

Cô nói bằng giọng bình tĩnh mà kiên định.

Hoàng Tinh im lặng giây lát rồi gật đầu.

Vốn dĩ, Minh Hi đã làm công việc vệ sinh hai tháng, nhà trường cũng không để cô làm không công. Họ miễn cho cô một nửa học phí. Cô đương nhiên không từ chối. 

Ở đời, “người bán” đã tự mình giảm giá, từ chối lòng tốt mới là ngốc thật.

Nhưng dù chủ nhiệm không cắt việc, Minh Hi cũng không định tiếp tục sống như nguyên chủ nữa – một cuộc sống lặp đi lặp lại – học – làm – ngủ.

Cô đã thức tỉnh tự nhiên.

Cô không còn là Minh Hi nghèo khó bị bóc lột nữa.

Mà là một Ngự Thú Sư – đang từng bước thức tỉnh hoàn toàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play