Tay trái cầm cây thông bồn cầu, tay phải cầm giẻ lau bẩn, hai tay Minh Hi giơ cao đầu hàng – như thể bị bắt quả tang khi đang lẻn vào nhà vệ sinh nữ.

Đứng đối diện cô là một nhóm nữ sinh chắn ngang lối đi.

Sắc mặt cô từ ngơ ngác chuyển dần sang bối rối, rồi trở nên trống rỗng.

“Này! Tôi nói cô nghe, nếu cô không làm nổi công việc này thì nghỉ sớm đi cho rồi! Cô nhìn xem cái WC này bẩn đến mức nào?”

“Mấy tiếng đồng hồ rồi mà cô vẫn chưa dọn xong, cô chắc chắn mình nghiêm túc làm việc không đấy?”

“Trước kia Địch Lâm Hoa dọn cái WC sạch sẽ biết bao, mỗi lần nó dọn xong đều thơm ngát như xịt nước hoa! Bây giờ thì sao? Mùi hôi thối xộc lên tận óc, cứ như cái bồn cầu lúc nào cũng chực chờ trào ra vậy!”

“Thật ghê tởm! Tôi ăn sáng còn phải nôn ra!”

“Trường học này có bị gì không, lại đi tuyển một người như cô thay thế Địch Lâm Hoa? Sao không thuê mấy sinh vật siêu phàm cho rồi!”

“Nghe bảo cô là cô nhi, ba mẹ đều không có. Hồi nhỏ sống với bà, mà giờ bà bị bệnh gien hiếm gặp, loại bệnh này chỉ có thể chữa bằng thiên tài địa bảo – đắt đến mức chẳng còn đồng nào ăn cơm, tiền học cũng chẳng có để đóng. Cô vì vậy mà phải làm công quét WC để được đi học !”

“Hừ! Vậy thì sao? Giả vờ đáng thương à! Trên đời này còn biết bao người đáng thương hơn cô, tại sao chúng tôi phải chịu đựng vì cô nghèo? Nếu trường học không đổi cô đi thì tôi chuyển trường!”

Sau khi trút hết cơn giận, nhóm nữ sinh hùng hổ rời đi, để lại Minh Hi đứng ngẩn ngơ trong nhà vệ sinh như vừa rơi từ trên trời xuống.

Một lúc lâu sau...

Minh Hi mới từ từ hạ cánh tay mỏi nhừ, nét mặt phức tạp không diễn tả được bằng lời.

"Trời ạ… chuyện gì thế này…"

Cô – Minh Hi – thật sự đã xuyên không!

Không chỉ vậy, cô xuyên đến một thế giới tinh tế, nơi con người sống cùng các sinh vật siêu phàm gọi là sủng thú và xã hội hoàn toàn xoay quanh nghề nghiệp Ngự Thú Sư.

Thân thể hiện tại trùng tên trùng họ với cô: Minh Hi, 14 tuổi, học sinh lớp 8/26, trường trung học số Ba Hải Chu, tỉnh Hỗ Giang, quốc gia Long Hoa.

Gia cảnh “nghe thì đơn giản nhưng rất phức tạp”: cha ruột đã mất, mẹ ruột thì bỏ con đi tái giá, chưa từng chu cấp một đồng. Cô bé Minh Hi từ nhỏ sống với bà, đến khi bà mắc bệnh nan y, gia cảnh rơi vào cảnh cùng cực, đến cơm cũng không có ăn.

Vậy nên để được tiếp tục học, Minh Hi buộc phải vừa học vừa làm, dọn dẹp tất cả WC nữ trong trường vào thời gian nghỉ giữa các tiết.

Chưa hết, cô còn làm thêm ở hai nơi khác, sáng sớm từ 3 giờ đến 6 giờ phải làm sủi cảo, bánh bao; buổi tối từ 18 giờ đến 23 giờ làm tạp vụ trong tiệm nướng. 

Một ngày 24 giờ gần như không có thời gian nghỉ, học hành sa sút, tiền kiếm được chưa đến 200 tinh tệ một ngày. 

Bởi vì trong xã hội này, sủng thú gần như đã thay thế hoàn toàn con người trong hầu hết các công việc lao động.

Lấy ví dụ đơn giản như dọn vệ sinh – với những sinh vật siêu phàm như Địch Lâm Hoa, không chỉ làm sạch nhanh và gọn, mà còn có thể trang trí không gian, lọc sạch không khí. 

Vậy thì ai còn muốn thuê một cô lao công chậm chạp, ngoại hình bình thường, làm việc còn không hiệu quả?

Giờ chỉ cần đi một vòng quanh công trường xây dựng, bạn sẽ thấy cảnh tượng quen thuộc: gạch đá được khiêng vác bởi Đại Lực Hùng hoặc Ban Thạch Hầu, gần như chẳng còn ai dùng đến sức người nữa.

Ngay cả nghề giao đồ ăn hay ship hàng – vốn từng là công việc phổ thông – giờ cũng đã bị các loại sủng thú phi hành chiếm lĩnh.

Nói thẳng ra, trừ những người có kỹ năng hoặc năng lực đặc biệt, người bình thường giờ chỉ là tầng lớp lao động rẻ mạt, bị thị trường thẳng tay đào thải. Chỉ có những kẻ chủ tham lam, vì muốn tiết kiệm từng đồng chi phí, mới chịu thuê họ với mức lương bèo bọt.

Đối lập hoàn toàn với tầng đáy ấy, chính là giới Ngự Thú Sư.

Chỉ cần sở hữu một sủng thú đủ mạnh, cho dù cả đời không cần làm gì, họ vẫn có thể sống an nhàn sung túc, không phải lo cơm áo gạo tiền.

Đó chính là hiện thực tàn khốc và trần trụi nhất của thế giới này.

Một nền văn minh Ngự Thú đã tồn tại hàng ngàn năm, phát triển đến mức gần như hoàn chỉnh, nơi sức mạnh của một sinh vật siêu phàm còn đáng giá hơn cả một ngàn người bình thường cộng lại.
 …

“Reng reng reng!”

Tiếng chuông vào lớp vang lên, kéo Minh Hi trở về thực tại.

Suýt nữa thì quên mất — nguyên chủ chỉ tranh thủ giờ ra chơi để dọn vệ sinh thôi, chứ thân phận chính của cô vẫn là học sinh cơ mà.

Minh Hi nhanh tay thu dọn cây chổi thông bồn cầu cùng đống đồ lau dọn, nhét hết vào thùng nhựa đỏ ở góc tường, rửa tay sạch sẽ rồi theo trí nhớ bước nhanh về lớp học.

Vừa đặt chân vào cửa lớp, cả căn phòng vẫn còn đang xôn xao bỗng như bị bấm nút “tắt tiếng”, im phăng phắc chỉ trong một giây.

Minh Hi chớp mắt: “…?”

Có gì đó sai sai…

Đúng là từ khi nguyên chủ bắt đầu làm lao công dọn nhà vệ sinh nữ trong trường vào đầu học kỳ, bạn bè xung quanh cũng dần lạnh nhạt, bạn thân thì ngày càng xa cách, nhưng cũng đâu đến mức cô vừa xuất hiện là cả lớp im bặt như vậy?

Cô theo phản xạ quay đầu nhìn lại phía sau.

Hóa ra… giáo viên dạy tiết này cũng vừa bước vào ngay sau cô.

“Em chào thầy Trương ạ.”

Cảm nhận được khí chất nghiêm khắc toát ra từ người thầy, Minh Hi lập tức ngoan ngoãn cúi đầu chào.

Thầy Trương chỉ liếc cô một cái, gật đầu qua loa rồi nói: “Về chỗ đi.”

“Dạ.”

Minh Hi làm như không thấy vẻ lạnh nhạt kia, điềm tĩnh bước đến chỗ ngồi của nguyên chủ. Cô lờ đi ánh mắt khó chịu và động tác né tránh lộ liễu của cô bạn cùng bàn, bình thản lấy ra một cuốn sách từ ngăn bàn, mở lật vài trang.
 

《Lịch Sử Văn Minh Sủng Thú (Quyển 1)》


Quyển này… khá đấy.

Vừa hay cô đang cần ôn lại kiến thức cơ bản của thế giới này. Dù đã tiếp nhận ký ức từ nguyên chủ, nhưng rốt cuộc ký ức đó cũng không phải điều mà bản thân cô đã từng trải qua.

Nhận ký ức thì nhận, nhưng đâu có nghĩa là hiểu thấu tận gốc những gì người đó từng cảm nhận. Cảm giác ấy... giống như vừa xem xong một bộ phim dài dằng dặc, nội dung thì loạn xà ngầu, lại còn bị tua nhanh.

Mọi kiến thức phổ thông, mọi quy tắc vận hành của thế giới này trong đầu cô hiện giờ vẫn còn mơ hồ, thiếu đi cảm giác chân thực.

Minh Hi tự biết, bản thân mình bây giờ chỉ là một cô gái bình thường — không phải thiên tài trí nhớ siêu phàm, càng không phải kiểu “trí nhớ không thể quên dù chỉ một giây”.

Vậy nên cô cần tranh thủ tiếp nhận hết những ký ức của nguyên chủ, trước khi chúng phai nhạt và rời rạc dần theo thời gian.

Cô khẽ vỗ vỗ vào bìa sách, ánh mắt nghiêm túc.

Muốn sống sót ở thế giới Ngự Thú này, thì phải bắt đầu từ việc học — mỗi ngày cố gắng một chút.

[Chương 1: Sinh Vật Siêu Phàm (Sủng Thú), Chìa Khóa Linh Hồn và Linh Khế Thất.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play