Nếu là chuyện khác bà ta cứ khóc lóc om sòm một phen rồi sẽ trôi qua, nhưng hết lần này đến lần khác Lê Diệu Tổ trêu chọc em họ Thành Uy, hơn nữa còn đánh người bị thương, chỉ riêng nhân chứng đã tìm ra được mấy người, ngoại trừ cầu xin nhà họ Triệu giảm tiền từ 1000 đồng xuống 600 đồng thì thật sự không còn cách nào khác.
Lúc này Thành Uy không tin Phùng Mai nữa, nói: “Vì tôi không phải người quá tuyệt tình, tôi sẽ cho thím thêm một ngày để chuẩn bị tiền, nhưng nếu…” Hắn giơ tay xách Lê Diệu Tổ lên như con gà: “Trước hết chúng tôi sẽ đưa hắn ta đi uống trà, chờ ngày mai thím đem tiền tới, tôi sẽ cho hắn ta trở về, nếu như giờ này ngày mai không có tiền, thím hãy lên đồn công an mà đón con trai mình đi.”
Dứt lời liền vẫy vẫy tay, những người hắn mang theo dần tản đi, trong con hẻm nhỏ kéo dài chỉ còn lại tiếng khóc không cam lòng của Lê Diệu Tổ.
Phùng Mai đuổi theo được vài bước, dưới chân vấp một cái ngã sấp xuống đất, bà ta nhìn những người đang xem náo nhiệt mà quát mắng: “Các người là người chết à, không thấy con trai tôi bị bắt đi sao, không biết giúp đỡ à.”
Mọi người thấy bà ta không có một chút hối cải nào đều lắc đầu ngao ngán rời đi, tránh tai bay vạ gió.
Con gái mình nói bán là bán, con trai chịu khổ một chút liền không chịu nổi, trên đời này làm gì có người mẹ nào như vậy?
Lê Dạng về đến nhà, đóng cửa sân lại, sống lưng vốn thẳng tắp trong nháy mắt đã sụp xuống, trên khuôn mặt bình tĩnh cũng đã tràn ngập vẻ đau khổ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT