Đáng lẽ dưới sự thuyết phục và buộc tội của ông ta, cô nên khóc một cách xấu hổ hoặc tự trách nói rằng cô đã sai.
Ông ta thở dài một tiếng, ý đồ dùng tình thân đả động Lê Dạng: “Ta biết từ nhỏ con ở cái nhà này không hề dễ dàng, mẹ con cưng chiều em trai con, lúc nào cũng bắt con nhẫn nhịn, con đã chịu không ít ủy khuất, con oán hận cũng là điều dễ hiểu. Nhưng con phải biết rằng, ta cũng là bất đắc dĩ, nếu ở cái nhà đó ta có thể làm chủ thì cũng không khiến con chịu nhiều đau khổ như vậy, cho nên để mà nói là chúng ta có lỗi với con.”
“Nhưng người một nhà có ai thù oán nhau mãi? Mọi người đều muốn nhìn về phía trước, không phải sao? Nếu hôm nay con vì một người đàn ông mà cãi nhau với người nhà, ngày mai Quý Hoài Chi sẽ vì con không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa mà khinh thường con. Con và em trai như tay với chân, con tính cách lương thiện, nếu nó gặp khó khăn ta tin rằng con cũng sẽ không trơ mắt nhìn.”
“Hôm nay ta nói sai rồi, con xem có thể nể tình cha mẹ, nghĩ xem con chỉ có một người em trai, đừng chấp thái độ của mẹ con, cùng Quý Hoài Chi nghĩ cách, giúp người nhà một tay được không?”
Tuy nhìn Lê Kiến Hải như đang xin lỗi, nhưng mỗi một câu của ông ta đều là trốn tránh trách nhiệm, ông ta làm cho Lê Dạng cảm thấy Phùng Mai chính trực hơn ông ta nhiều, ít nhất bà ta chưa bao giờ bào chữa cho hành động của mình.
Nếu như ông ta thật sự quan tâm cô như lời ông ta đã nói, thì tại sao từ lúc vào cửa đến giờ nửa câu quan tâm cô cũng không có.
Nhưng hiện tại cô đã không muốn so đo những điều này, cũng không muốn giải thích, bởi vì bọn họ không cho rằng bọn họ sai thì cô có nói thêm cũng vô ích.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT